Chương 29

“Lý Hà Hoa, ta cảnh cáo ngươi, không nên ở dưới mí mắt ta giở trò gì, nếu ngươi còn dám đánh chủ ý gì với Thư Lâm, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận.”

Trương Thiết Sơn buông một câu nhàn nhạt, bên trong ẩn ý sắc bén rõ ràng. Lý Hà Hoa tin rằng nếu nàng thật sự dám hại đến đứa bé kia một chút, người nam nhân này thật sự sẽ không buông tha cho nàng.

Nhưng mà nàng không phải nguyên chủ, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ làm hại một hài tử nho nhỏ, nàng chỉ đơn giản nghĩ sẽ đối tốt với đứa bé kia thôi, cho nên sao nàng phải sợ chứ?

Lý Hà Hoa tự tin nhìn thẳng nam nhân trước mặt, cất giọng dõng dạc nói: “Ngươi yên tâm, ta không có bất luận chủ ý gì với Thư Lâm, chỉ đơn giản nghĩ muốn đối xử tốt với hắn thôi.”

Nghe lời này của Lý Hà Hoa, nam nhân hừ lạnh một tiếng: “Đối xử tốt với hắn ư? Lúc trước ngươi đối với hắn như thế nào mà hiện tại dám nói như vậy? Ngươi cho rằng lời này của ngươi có người tin tưởng sao? Lý Hà Hoa, ta mặc kệ trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì, tốt nhất ngươi hãy ngoan ngoãn thu hồi lại, nơi này không phải là nơi có thể giương oai diễu võ, ta cho ngươi ở lại một thời gian đã là quá mức nhân từ rồi, không nên lại có ý đồ khiêu chiến điểm mấu chốt của ta.”

Lý Hà Hoa nói phải đối xử tốt với Thư Lâm, hiển nhiên Trương Thiết Sơn một chữ cũng không tin.

Mấy năm trước nàng có thể phát điên mà đối xử với nhi tử thân sinh của mình như vậy, sao có thể trong thời gian ngắn mà hối cải làm lại từ đầu?

Hắn chỉ biết giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, trong xương cốt nữ nhân này chính là dơ bẩn và ác độc, vĩnh viễn không có khả năng tốt lên, ít nhất hiện tại không có khả năng tốt như biểu hiện bên ngoài.

Trương Thiết Sơn biết hai ngày nay đồ ăn của Thư Lâm chính là do Lý Hà Hoa cho, nhưng hắn cũng không tin tưởng nàng đây là thiệt tình đối tốt với Thư Lâm, chắc chắn trong đầu nữ nhân này đang có chủ ý gì đó.

Hắn bất động thanh sắc quan sát hai ngày, nhưng cũng không nhìn ra cái gì khác thường. Nữ nhân này so với tưởng tượng của hắn càng có tâm kế và kiên nhẫn hơn nhiều.

Nhưng mà mặc kệ nàng muốn làm gì hắn đều sẽ không cho nàng như ý nguyện, cảnh cáo một chút là rất cần thiết.

Lý Hà Hoa không biết trong lòng Trương Thiết Sơn nghĩ như vậy, bị Trương Thiết Sơn cảnh cáo nàng có chút tức giận, cũng rất ủy khuất, không phải nàng cho hài tử đồ ăn sao, cũng đâu có làm gì khác?

Sao lại đối đãi với nàng như thể tội phạm vậy, không chỉ quát lớn rồi còn cảnh cáo. Nhưng lý trí cho nàng biết, nam nhân này xem nàng là nguyên chủ, cũng không biết nàng không phải nguyên chủ.

Nói đi nói lại đều là do nguyên chủ sai, ủy khuất của nàng đều là do nguyên chủ mà ra.

Lý Hà Hoa tự nhủ trong lòng là không cần tức giận, không cần tức giận, sau đó hít sâu một hơi nói: “Mặc kệ ngươi tin hay không ta thật sự không có chủ ý gì, nếu ngươi không yên tâm thì có thể nhìn, ta không làm gì cả, chẳng qua là nhân tiện làm thức ăn cho hài tử mà thôi.”

Nói xong thì Lý Hà Hoa cũng không ở lâu, lập tức đi ra ngoài, đi tới cửa lại bồi thêm một câu: “Món trên bệ bếp là ta làm sủi cảo chiên cho tiểu gia hỏa, ngươi xem mà làm đi.”

Nói xong liền không quay đầu mà đi thẳng một mạch vào phòng chứa củi.

Ngồi ở trên giường, lúc này Lý Hà Hoa hết muốn ăn, trong lòng có chút khó chịu bởi vì cảm giác mặc kệ mình làm chuyện gì đều bị người khác hiểu thành có âm mưu quỷ kế gì đó, điều này thật sự quá khó tiếp thu.

Chẳng lẽ về sau nàng đều bị người khác nhìn với thành kiến như vậy sao? Nàng không thể đơn thuần làm chính mình à?

Haizzz, nguyên chủ tội nghiệt quá nặng, nàng chỉ cần ở chỗ này một ngày thì sẽ bị bóng ma nguyên chủ bao phủ một ngày, không cần nghĩ đến việc thoát ra.