Chương 20

Giống như cái màn thầu vừa rồi không có tác dụng gì, trong đầu Lý Hà Hoa mãnh liệt kêu gào muốn ăn, còn muốn ăn!

Sức ăn của nguyên chủ thật lớn, một cái màn thầu phỏng chừng chỉ đủ cho nàng nhét kẽ răng. Nhưng hiện tại nàng không thể ăn uống vô độ như vậy.

Lý Hà Hoa dùng sức vỗ bụng béo của mình: “Không thể ăn nữa, phải giảm cân.”

Đem màn thầu còn lại cất đi, đến tối lấy ra ăn tiếp, Lý Hà Hoa đứng dậy đóng cửa phòng chứa củi, định bụng đi nghỉ ngơi một lát.

Để quên cảm giác đói, nàng bắt đầu nghĩ đến chuyện kiếm tiền.

Rốt cuộc làm sao mới có thể kiếm được tiền đây? Mà lại phải không cần tiền vốn nữa chứ.

Suy nghĩ một lúc lâu nàng cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp: có lẽ đi nấu ăn cho người khác cũng là một biện pháp kiếm tiền.

Nhưng mà nàng không quá muốn đi làm đầu bếp trong tửu lầu, bởi vì thứ nhất không dễ tìm được tửu lầu nào đang cần thuê đầu bếp.

Thứ hai là chỉ có trấn trên mới có tửu lầu, nếu nàng làm đầu bếp tửu lầu thì mỗi ngày phải sáng đi tối về, phỏng chừng ở trong thôn trời vừa sáng đã phải đi.

Còn điều cuối cùng chính là làm đầu bếp không thể lãnh tiền ngay, ít nhất cũng phải một tháng mới có thể lĩnh tiền, đối với nhu cầu cần tiền gấp của nàng hiện tại thì quá chậm.

Cho nên không thể suy xét làm đầu bếp vậy thì đi nấu cơm cho nhà người ta, dựa vào đó để thu phí.

Hình như người ở thời đại này mỗi khi tổ chức lễ thành hôn hay đám tang đều bày tiệc rượu tại nhà, đặc biệt là người trong thôn còn muốn mời đầu bếp tới nấu, cũng không cần đầu bếp chuẩn bị cái gì, chỉ cần đến nấu là được.

Mắt Lý Hà Hoa sáng rực lên, cảm thấy hiện tại biện pháp này thích hợp với nàng nhất. Tay nghề của nàng không vấn đề, chỉ cần có người nguyện ý mời nàng đi nấu tiệc, nàng tin tưởng nhất định có thể làm gia chủ hài lòng.

Như vậy, vấn đề chính là nàng nên đi đâu tìm nhà đang muốn làm tiệc đây?

Thôn này khẳng định không được, cho dù thật sự có người định mời đầu bếp nấu tiệc cũng sẽ không muốn mời nàng, nói không chừng còn bị người ta đánh đuổi đi nữa. Cho nên nàng phải đến thôn khác, tốt nhất là thôn mà không ai biết nàng.

Vậy thì ngày mai nàng sẽ đi làng trên xóm dưới hỏi thăm, xem có nhà nào muốn làm hỷ sự hay không, đến lúc đó nàng có thể tự đề cử mình rồi.

Nghĩ tới việc đã tìm được đường sống, Lý Hà Hoa tự nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đối với cuộc sống phía trước cũng thấy ngập tràn hy vọng. Khóe miệng không tự chủ khẽ cong lên, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Mà trong lúc nàng ngủ Trương Thiết Sơn cùng Trương Thanh Sơn từ ngoài ruộng trở về. Thấy trong nhà yên ắng, Trương Thanh Sơn nói: “Không chừng nương cùng Thư Lâm ngủ rồi, nương có thói quen ngủ trưa.”

Trương Thiết Sơn buông cuốc trong tay xuống, chậm rãi đi đến cửa phòng phía đông, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nhìn thoáng qua bên trong thì phát hiện chỉ có mình nương, không thấy bóng dáng Thư Lâm.

Thư Lâm đâu?

Trương Thiết Sơn đi vào, phát hiện trên giường đích xác không có Thư Lâm, chạy nhanh ra phòng bếp và phòng ngủ của hắn xem xét nhưng mà vẫn không có. Hắn lại đi đến phòng Thanh Sơn, kết quả vẫn không thấy bóng dáng đứa bé đâu.

Lúc này Trương Thiết Sơn mới nóng lòng.

Trương Thanh Sơn lập tức nói: “Ca, chúng ta đi nhà bếp tìm xem. Thư Lâm thích trốn ở nơi không người.”

Trương Thiết Sơn nghe vậy đi nhanh đến phòng bếp, quả thật thấy Trương Thư Lâm đang lẳng lặng ngồi ở trong góc.

Hai người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trương Thanh Sơn vội vàng kêu: “Thư Lâm, cha và nhị thúc đã trở lại rồi này.”

Đáng tiếc, đứa bé cũng không để ý tới hắn.

Trương Thanh Sơn không tức giận, hắn đã quen với Thư Lâm như vậy rồi.

“Ơ, ca, ngươi xem trước mặt Thư Lâm sao lại có bánh bao nè? Ở đâu ra vậy nhỉ?” Trương Thanh Sơn chỉ vào bánh bao trước mặt Thư Lâm nói.

Trương Thiết Sơn cũng thấy, nhưng hắn lại trầm mặc không trả lời.