Chương 17

Lý Hà Hoa chạy đến đống cỏ khô bên ngoài liều mạng túm, xong xuôi liền ôm vào phòng chứa củi, sau đó lặp đi lặp lại. Vẫn luôn bận rộn đến lúc trời tối mới đem giường của mình bố trí tốt, miễn cưỡng có thể ngủ.

Nhìn “phòng mới” của mình, Lý Hà Hoa lấy khổ làm vui mà tự nói với mình: trời giáng sứ mệnh cho người nào, nhất định sẽ làm hắn khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, rối loạn về công việc, cho nên tâm mới nhẫn, làm được những việc người khác không làm được.

Nói xong rồi Lý Hà Hoa phụt cười một tiếng, cảm giác mình cũng không có thảm như vậy.

Buổi tối Trương Lâm làm cơm chiều vẫn không có phần của Lý Hà Hoa, nàng cũng không nói gì, tự mình nấu cháo gạo lức húp, coi như giảm béo, nếu mỗi ngày đều ăn như vậy cùng với lượng vận động hiện tại thì một tháng khẳng định có thể gầy đi không ít, nếu là ăn cơm cùng bột mì chắc chắn gầy không được.

Sau khi ăn xong, Lý Hà Hoa trốn vào phòng chứa củi chờ những người khác rửa mặt xong mới trở lại phòng bếp nấu nước ấm rửa mặt, sau đó thì kéo thân thể nhức mỏi không thôi nằm lên giường của mình.

Tuy rằng thân thể rất mệt nhưng không thể nào ngủ được, Lý Hà Hoa nhìn chằm chằm không gian tối đen như mực, bắt đầu tự hỏi biện pháp kiếm tiền.

Nàng rốt cuộc phải làm gì mới có thể mau chóng kiếm tiền đây?

Kiếp trước nàng học đại học là học chuyên ngoại ngữ, nhưng mà ở chỗ này căn bản không dùng được, duy nhất có thể sử dụng phỏng chừng cũng chỉ có trù nghệ của nàng.

Nhà nàng danh xứng với thực là trù thần thế gia, toàn bộ công ty cũng là có liên quan đến đồ ăn thức uống, cũng có thể nói là lũng đoạn hơn nửa ngành công nghiệp ăn uống trong nước.

Gia gia của nàng là đại sư mỹ thực cấp thế giới, ngàn vàng khó cầu một bữa cơm, phụ thân nàng là đỉnh cấp thần bếp chuyên môn nghiên cứu các loại mỹ thực, cho nên sản nghiệp trong nhà đều là mẹ nàng xử lý.

Tới thế hệ của nàng, ca ca có thiên phú quản lý, mười tám tuổi đã tiếp nhận sự vụ của tập đoàn, đem tập đoàn Lý thị nâng lên một bậc, cũng chính vì vậy thời gian học trù nghệ của ca ca liền ít đi, gia gia dứt khoát đem toàn bộ tâm tư bồi dưỡng nàng, truyền thụ sở học cả đời cho nàng chính là hy vọng công thức gia truyền Lý thị có thể được kế thừa.

Gia gia từng nói nàng đối với trù nghệ là thiên tài có thiên phú cực cao, nhiều năm khó có một người cho nên càng tận lực bồi dưỡng nàng.

Kết quả nàng không hiểu chuyện, bởi vì cảm giác bị trói buộc, muốn tự do không nghe an bài của ông, lúc đi học đại học thì tự mình thuê một cửa hàng làm đồ ăn vặt làm đối phương tức giận đến nỗi nửa năm không để ý tới nàng, nhưng mà ông vẫn thương nàng nhất, cuối cùng vẫn giúp nàng.

Hiện tại ngẫm lại, khi đó nàng thật hạnh phúc, hạnh phúc khi được người nhà yêu quý, hạnh phúc khi được gia gia dạy dỗ, hạnh phúc khi có một thân trù nghệ cao siêu làm nàng bất luận ở đâu cũng đều không sợ.

Có lẽ ở chỗ này, nàng cũng có thể dựa vào trù nghệ của chính mình, sống cuộc sống bản thân mong muốn.

Chỉ là muốn dựa vào trù nghệ kiếm tiền vậy phải chuẩn bị một chút, rốt cuộc nàng đến nơi này cái gì cũng không hiểu biết, bởi vậy không rõ làm gì mới có thể thành công, nàng còn cần phải đi tìm hiểu thêm để nắm rõ tình hình.

Xem ra nàng phải đi ra chợ mới được, xem giá cả ở chợ thế nào rồi lại tính tiếp.

Ngày hôm sau, sáng sớm Lý Hà Hoa rời khỏi giường, rửa mặt rồi trực tiếp ra cửa.

Nàng không biết chợ ở đâu, nhưng thời điểm này khẳng định có người trong thôn đi họp chợ, chỉ cần đi theo người khác là có thể tìm được.

Quả nhiên, có mấy phụ nhân trong tay xách theo đủ loại đồ vật, vừa đi vừa nói hướng ra ngoài thôn, vừa nhìn là biết đi trấn trên họp chợ, Lý Hà Hoa nhanh chóng vụиɠ ŧяộʍ đi theo phía sau.