Người Tiêu gia nghe Tiêu Lê Hoa nói xong thì cũng tin tưởng Triệu Lâm Đình xác thực là muốn cưới Mai Hoa nhà bọn họ, vốn là sững sờ, sau đó lại là kinh hỉ, cuối cùng lại có chút lo lắng.
Tiêu bà tử nói: “Triệu công tử kia thật là người tốt, người lớn lên cũng tuấn tú, rất biết nói chuyện, lại có tiền, hiện tại đang xây một thôn trang ở rất gần thôn của Lê Hoa, thật sự là không có điểm xấu nào a! Nhưng mà người tốt như vậy, ta sợ Mai Hoa nhà chúng ta không áp được hắn a!”
Tiêu bà tử nhìn xem Mai Hoa, trong mắt bà khuê nữ Mai Hoa là tốt nhất, chẳng qua là chuyện gì cũng cần chú ý đến môn đăng hộ đối, nếu Mai Hoa gả cho một hộ nông gia, Tiêu bà tử cảm thấy trong phương viên trăm dặm, người xứng với khuê nữ của bà cũng không nhiều, nhưng mà với Triệu Lâm Đình thì bà lo lắng rồi, chuyện này chính là giống như trước mắt có một loại trái cây đỏ rực tỏa ra hương thơm ngào ngạt, nhưng lại không biết nó có độc hay không, không dám nhào đến cắn một ngụm, thật sự là gấp chết người.
Triệu Lâm Đình cũng từng đến Tiêu gia, Tiêu bà tử vô cùng có hảo cảm với hắn.
Tiêu Đại Thụ cũng nghĩ như vậy, chẳng qua là hắn lại nghĩ đến chuyện có người muốn đối phó Mai Hoa, cảm thấy chỉ có gả cho Triệu Lâm Đình thì nàng mới được bảo vệ tốt nhất, hắn tất nhiên là có thể bảo vệ muội muội, nhưng với tài lực của Cao gia, hắn sợ chính mình vạn nhất có chút sơ hở nào thì sẽ phá hủy cả đời Mai Hoa.
Vương thị nói: “Nương, cho dù là gả đến những nhà bình thường cũng không phải sẽ không có những chuyện lông gà vỏ tỏi a, có khi mọi chuyện còn sốt ruột hơn cả những nhà có tiền nữa đó! Nếu như Triệu công tử chủ động đến cầu hôn, vậy có nghĩa là hắn rất vừa ý đối với Mai Hoa, chỉ cần đến lúc đó Mai Hoa làm tốt công việc của một hiền thê lương mẫu, phu thê chưa chắc không thể hòa thuận cả đời!”
Tiêu bà tử và Tiêu Đại Thụ nghe xong cũng cảm thấy có lý, tâm tư do dự cũng vơi bớt.
Tiêu Lê Hoa nói: “Nương, đại ca, đại tẩu, mọi người yên tâm, thời gian tới chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn, đến lúc đó cũng có thể làm chỗ dựa cho Mai Hoa. Triệu Lâm Đình nói đến lúc đó bọn họ sẽ ở trong thôn trang kia, cách chúng ta rất gần, con sẽ luôn chú ý đến Mai Hoa, sẽ dạy nàng xử lý việc nhà, hiện tại con cũng biết viết chữ, đến lúc đó có thể dạy muội ấy viết chữ. Mai Hoa sẽ biến thành một phu nhân đoan trang hào phóng. Chỉ cần Mai Hoa có tấm lòng này, thì nhất định có thể thành công.”
Tiêu Lê Hoa nhìn xem Mai Hoa, cuối cùng thì chuyện này cũng phải xem tâm tư của Mai Hoa.
Từ lúc Tiêu Lê Hoa nói chuyện, Mai Hoa vẫn cúi đầu không nói lời nào, chẳng qua trên mặt nàng có hồng vân di động, đoán chừng là thẹn thùng.
Tâm tình của Mai Hoa rất phức tạp, nàng không nghĩ đến Triệu Lâm Đình sẽ nhớ đến bản thân mình, lúc trước nàng cứu Triệu Lâm Đình cũng không nghĩ sẽ để hắn hồi báo nàng, nhưng không thể phủ nhận một điều, từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Triệu Lâm Đình thì nàng đã cảm thấy người nam nhân này lớn lên rất tốt, lúc cười rộ lên thì đôi mắt lóe sáng, nói chuyện cũng rất ôn hòa, lại khiến cho nàng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn. Nàng cũng từng nghĩ qua, nếu như sau này nàng có thể gả cho một người có được một phần dung mạo của hắn là tốt rồi, càng không dám hi vọng xa vời sẽ gả cho nam nhân này.
Về sau Triệu Lâm Đình có đến nhà vài lần, nàng cũng nói chuyện với hắn, hắn nói chuyện vẫn là thú vị như vậy, nhưng nàng không suy nghĩ nhiều, không nghĩ đến hắn lại có thể nguyện ý cưới nàng, còn nói với tỷ tỷ là thích nàng nữa.
Tim của Mai Hoa nhảy liên hồi, vừa khẩn trương vừa vui sướиɠ, lại sợ hãi bản thân không xứng với Triệu Lâm Đình, nhưng khi vừa nghĩ đến đôi mắt hoa đào mang theo ý cười kia, nàng lại không nỡ nói không muốn.
Tiêu bà tử nói: “Mai Hoa, nương cảm thấy Triệu công tử rất tốt, con cảm thấy thế nào?”
Mai Hoa cúi đầu không lên tiếng.
Vương thị vội vàng nói: “Mai Hoa, nếu muội nguyện ý thì gật đầu một cái, nếu không thì hãy lắc đầu, việc này cần phải nghĩ kỹ a. Dù sao thì tẩu thấy cửa hôn nhân này không tệ, muội nghĩ đi,bây giờ gả cho nhà nào cũng có chuyện khó xử, mà Triệu công tử đã chủ động đến cửa cầu hôn rồi, rất hài lòng với muội, muội mà bỏ lỡ hắn thì rốt cục sẽ không gặp được người tốt như vậy nữa đâu.”
Tiêu Đại Thụ kéo kéo Vợ một phát rồi nói: “Nàng cứ để Mai Hoa tự mình suy nghĩ một chút đã.”
Vương thị nói: “Chuyện này còn cần phải suy nghĩ gì nữa chứ, Triệu công tử chính là một sự lựa chọn tốt cho vị trí muội phu này, ta tất nhiên muốn Mai Hoa gả đi thật tốt, ánh mắt của ta lúc nào thì kém chứ? Nương, có phải người cũng thấy Triệu công tử không tệ không?”
Tiêu bà tử gật đầu, Vương thị nói rất đúng, gả cho nhà nào cũng đều gặp phải chuyện khó xử,Triệu Lâm Đình là người có điều kiện tốt nhất, mà khuyết điểm duy nhất của hắn chính là điều kiện quá tốt, thật là khiến người ta không bỏ được.
“Mai Hoa, đừng vì sợ hãi mà không đi tranh thủ hạnh phúc của mình, nếu như muội có quyết tâm làm Triệu phu nhân thì hãy gật đầu.” Lê Hoa nắm tay Mai Hoa nói.
Mọi người đều nhìn vào Mai Hoa, lại nói tiếp những năm nay, ở trong nhà người bị bạc đãi nhất là Mai Hoa, cho nên dù hôn sự của nàng một mực không tìm thấy được nhà thích hợp, hiện tại có một sự lựa chọn tốt như Triệu Lâm Đình thì bọn họ cũng không thay nàng quyết định, muốn để cho nàng tự lựa chọn.
Trong nội tâm Mai Hoa một mực trái lo phải nghĩ, cuối cùng nàng cũng gật đầu, bởi vì nàng phát hiện chỉ cần bản thân vừa nghĩ đến chuyện từ chối hôn sự này thì sẽ có chút khó chịu, mà chỉ cần nghĩ đến việc đồng ý thì rất vui mừng. Nghĩ đến đôi mắt lòe lòe tỏa sáng và khóe miệng luôn chứa ý cười của Triệu Lâm Đình, dù là tương lai nam nhân này chán ghét nàng thì nàng cũng không hối hận.
Tiêu bà tử thấy Mai Hoa gật đầu, cầm lấy tay Mai Hoa vỗ vỗ, đôi mắt đều ẩm ướt, nghĩ đến những năm nay nữ nhi vì chịu ủy khuất trong chuyện hôn sự mà khó chịu, nhưng khi vừa nghĩ đến cuối cùng nàng cũng có nơi quy túc thì miệng không ngậm lại được.
Tiêu Đại Thụ và Vương thị cũng thật cao hứng, mặc dù trước đó bọn họ có chút lo lắng, nhưng hiện tại sự lo lắng kia đã biến mất vô tung vô ảnh theo sự vui sướиɠ rồi.
Tạ Hữu Thuận một mực không nói gì, lúc này mới lấy ra một cái bao bố, giao đến trong tay Tiêu bà tử rồi nói: “Nương, đây là đồ cưới con và Lê Hoa đưa cho Mai Hoa.”
Tiêu bà tử sững sờ, mở bao vải kia ra, thấy bên trong còn có một tầng vải dầu, bà lại mở lớp vải dầu kia ra, phát hiện là mấy tờ giấy được gấp lại, mở ra xem thì tay run lên, đó là ba tấm ngân phiếu, bà đã từng thấy ngân phiếu ở trong tay người khác, chỉ có điều bà không biết chữ, cũng không biết đây là ngân phiếu bao nhiêu lượng. Nhưng trong lòng bà biết rõ, chỉ cần là ngân phiếu thì đó chính là rất nhiều vàng bạc. Bà vội vàng gói kỹ lại rồi đưa lại cho Tạ Hữu Thuận.
“Sao các con có thể ra nhiều đồ cưới như vậy, nhanh chóng lấy về đi, các con còn phải sinh hoạt…!”
“Đúng vậy đó, tỷ tỷ, tỷ phu, hai người đừng tốn kém như vậy.” Tiêu Mai Hoa lại càng hoảng sợ, vội vàng cự tuyệt, từ sau khi tỷ tỷ thay đổi thì đã đối xử với nàng tốt hơn, nàng đã thấy rất đủ rồi, không muốn để tỷ tỷ tốn nhiều tiền như vậy.
Tiêu Đại Thụ cùng Vương thị cũng liền từ chối, hai người nói sẽ chuẩn bị tốt đồ cưới cho Mai Hoa.
Tạ Hữu Thuận nói: “Nương, đại ca, đại tẩu, đây là con và Lê Hoa đã thương lượn tốt, số tiền này cứ để cho Mai Hoa làm đồ cưới, đến lúc đó lại để cho nàng phong quang xuất giá. Trong tay chúng con còn có tiền, đủ để tiêu xài, mọi người cũng đừng từ chối, nếu không trong lòng Lê Hoa sẽ không dễ chịu.”
Tiêu Lê Hoa nói: “Bởi vì con mà những năm này người trong nhà bị người khinh bỉ không ít, nhất là Mai Hoa, muội ấy bị thanh danh của con làm cho liên lụy nên đến bây giờ cũng chưa định ra hôn sự, hiện ta người tỷ tỷ như ta muốn đền bù tổn thất cho muội ấy một chút, nếu mọi người không thu số tiền này, trong lòng con sẽ cảm thấy là con nợ Mai Hoa, mọi người muốn để cho con không dễ chịu sao? Ba trăm lượng này sẽ giúp Mai Hoa có một phần đồ cưới phong phú, lại để cho muội xuất giá phong quang, con cũng có thể an tâm.”
“Ba trăm lượng.”
Vương thị nghe xong thì mở to hai mắt ra nhìn, không nghĩ đến Tiêu Lê Hoa vừa ra tay chính là ba trăm lượng.
Ba người Tiêu bà tử sững sốt, Tiêu bà tử cảm thấy bao vải trong tay đều sắp làm bỏng tay rồi.
Mai Hoa nhìn tỷ tỷ rồi nói: “Tỷ, ba trăm lượng quá nhiều, muội không thể nhận đâu.”
Tiêu Lê Hoa nói: “Mọi người cũng biết là con bán bí phương cho Vị Hương Lâu mà, hiện tại không thiếu tiền xài, ba trăm lượng bạc này có được là do ngày hôm qua vừa bán được một công thức, nói đến cũng là một số tiền phi nghĩa, không phải tiền mồ hôi nước mắt, muội cứ cầm lấy, đừng băn khoăn. Chỉ cần muội sống tốt, về sau ta cũng an tâm. Nếu muội còn muốn vẫn để ta áy náy với muội thì muội cũng đừng thu, để cho lòng của tỷ luôn khó chịu đi.”
Mai Hoa gọi một tiếng tỷ, trong nội tâm rất cảm động, trước đó lúc Lê Hoa còn chưa thay đổi thì trong nội tâm nàng vẫn có một chút oán trách, nhưng hai người rốt cục vẫn là tỷ muội, Tiêu Lê Hoa thay đổi tốt hơn, nàng cũng đã tha thứ cho tỷ ấy, hiện tại tỷ tỷ lại tận tâm tận lực vì hôn sự của nàng như vậy, Mai Hoa cảm thấy tỷ tỷ thật tốt quá.
Tiêu bà tử thở dài nói: “Vậy ta để cho Mai Hoa nhận ngân phiếu này.”
Người một nhà thật cao hứng, Tiêu Lê Hoa nói khi trở về thì sẽ nói cho Triệu Lâm Đình, để cho hắn nhanh chóng đến cầu hôn.
Nói xong chuyện hôn sự của Mai Hoa, Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa lại nói đến chuyện thu heo với Tiêu Đại Thụ, Tiêu Đại Thụ nghe xong cũng cao hứng, đây chính là chuyện tốt kiếm được tiền, hiện tại trong nhà muội muội Lê Hoa có thể kiếm như vậy, muội muội Mai Hoa lại gả được cho một người có tiền như Triệu Lâm Đình, hắn như thế nào cũng phải ra sức kiếm tiền.
Vốn là cả nhà Tạ Hữu Thuận đến nên Tiêu gia cũng muốn làm một bữa ăn phong phú, rồi lại mang đến hai tin tức tốt như vậy, người một nhà đều rất vui vẻ, Tiêu bà tử lại sai Tiệu Đại Thụ đi trong thôn mua thêm chút thức ăn, hôm nay phải ăn mừng một bữa. Tiêu Đại Thụ đáp ứng, nhanh chóng mua đồ trở lại, mua được không ít thịt và đậu hủ từ nhà của một đồ tể (người gϊếŧ mổ) ở trong thôn, còn mua rượu về.
Vương thị và Tiêu Lê Hoa, Mai Hoa đi nấu cơm, được một lát đã làm ra một bàn đồ ăn phong phú, người một nhà còn chưa kịp ngồi xuống ăn cơm thì chợt nghe bên ngoài có tiếng người gọi, người Tiêu gia nghe xong giọng nói đó thì sắc mặt tất cả mọi người đều trầm xuống, người này không phải ai khác, chính là bà mối làm mai cho Tiêu Mai Hoa lần trước.
“Bà ta còn dám tới!”
Tiêu Đại thụ tức giận muốn đi ra đuổi người, lần trước hắn tìm cơ hội trùm đầu đánh bà ta một trận, thế nhưng vẫn có lời đồn đãi bất lợi về Mai Hoa truyền đi, hắn cho rằng là do bà tử này nói, nếu không phải vì sợ sẽ khiến thanh danh của Mai Hoa trở nên không tốt, hắn đã sớm đánh đến tận cửa, bây giờ bà ta còn có mặt mũi đến đây!
Vương thị lôi kéo hắn, nói: “Ta ra trước đuổi bà ta đi, tính tình này của chàng nếu bị bà ta làm cho tức giận lên thì sẽ đánh người một trận, nói không chừng còn bị ăn vạ nữa. Ta có thể đối phó được.”
Tiêu Lê Hoa nói: “Ta cũng đi xem, ngược lại muốn xem tại sao bà ta lại còn dám tới.”
Hai người cùng đi ra ngoài, vừa tới cửa đã nghe được một mùi hương, một thân hình mập mạp đã bước vào nhà, cả hai người cùng chau mày, thầm nghĩ người này đã vào trong sân rồi mới gọi người, có khác gì tự xông vào nhà không chứ?
Tiêu Lê Hoa quan sát nữ nhân trước mặt, thấy người này giữa mùa đông mà ăn mặc thành một quả cầu, lớn tuổi còn ăn mặc một thân trang phục màu đỏ, trên mặt trát phấn, nhìn có chút dọa người, nàng thầm nghĩ người này rất giống với bà mối mà phim truyền hình thường miêu tả, cũng khiến người cảm thấy ghét như vậy, nếu không phải nàng sớm biết được tin tức, nói không chừng Mai Hoa đã bị hại rồi, thật là muốn hành hung người này một trận.