- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
- Chương 62: Tự mình làm buôn bán
Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 62: Tự mình làm buôn bán
“Quỳ xuống!”
Tạ Sinh Tài tức giận vỗ bàn, Như Ý bị dọa khẽ run rẩy, lập tức trung thực quỳ xuống, quỳ quá mạnh nên bị đau đến nỗi nàng phải kêu ra tiếng, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất vô tội.
Uông thị thấy thế thì đau lòng, đứng lên đỡ nàng, nói: “Trên mặt đất lạnh lẽo, để cho con đứng lên đã. Có lời gì thì cứ nói, hiện tại nàng chính là người của Cao gia rồi, ngươi còn muốn đánh mắng để cho nàng không thể quay về sao? Quỳ hư mất thân thể thì không phải là sẽ chịu khổ ở Cao gia sao? Nói như thế nào thì nàng cũng là khuê nữ của chúng ta đó.”
“Không được đỡ nàng, nàng biến thành như bây giờ tất cả là do bà nuôi dạy ra đấy!” Tạ Sinh Tài tức giận ho lên.
Như Ý vội vàng đến khuyên nhủ, vừa khuyên nhủ vừa mắng thầm Tiêu Lê Hoa đến cẩu huyết lâm đầu ở trong lòng, nàng sớm muộn gì cũng sẽ để Tiêu Lê Hoa biết rõ lợi hại.
Tạ Sinh Tài hất tay lên vung Như Ý qua một bên rồi nói với nàng ta: “Đừng có khuyên giải ta, nếu ngươi sợ ta sẽ tức chết thì đã không làm ra chuyện mất mặt xấu hổ như vậy rồi! Ngươi nhìn ngươi xem, vì gả cho kẻ có tiền mà ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa! Muốn bắt nhạn kết quả lại để cho nhạn mổ mù mắt, may là lần này có Cao gia nhận nợ, nếu hắn không muốn chịu trách nhiệm thì phải làm sao bây giờ?! Ngươi có còn muốn mặt mũi nữa không? Tạ gia chúng ta có cần mặt mũi hay không hả? Ta hận không thể đánh chết thứ không biết xấu hổ như ngươi! Quỳ xuống! Quỳ đến chết cũng không ai thương hại đâu!”
Tạ Sinh Tài thật sự tức giận, bởi vì Như Ý là khuê nữ nhỏ nhất của hắn, lại có Uông thị quá mức cưng chiều, luôn nói Như Ý rất tốt, hắn cũng rất thương yêu Như Ý, cho rằng nàng sẽ gả vào một nhà tốt, đến lúc đó cho dù không thể giúp đỡ cho các ca ca tỷ tỷ thì ít nhất cũng có thể cho bọn họ nở mặt nở mày. Kết quả Như Ý lại đi làm thϊếp cho người ta, còn là hậu quả từ việc làm của chính nàng, khiến người thành thật như Tạ Sinh Tài vừa thẹn vừa xấu hổ.
Như Ý bị đẩy thiếu chút nữa ngã sấp xuống, ủy khuất nói: “Cha, con không có làm như vậy, là tên họ Triệu kia hại con! Hắn vốn có thù hận với thiếu gia, lại không kiên nhẫn đối với sự lấy lòng của ta nên mới hại con như vậy, sau đó còn nói bậy với Tứ tẩu. Tứ tẩu vốn đã không thích con rồi, Triệu Lâm Đình lại có thể cung cấp tài lộ cho bọn họ, Tứ ca Tứ tẩu tất nhiên sẽ tin hắn, hiện tại tất cả sai lầm đều đổ lên đầu con, con thật sự là oan đến chết!”
Uông thị nói: “Như Ý, tại sao trước đó con không kể việc này ra? Con nói ra ta mới lấy lại công đạo cho con được!”
Tạ Sinh Tài cũng chất vấn nàng, hắn có chút không tin lời của nàng nói.
“Trước đó con cũng không quá rõ ràng, là do thiếu gia nói cho con biết. Cha, nương, mệnh của con thật khổ, người khác xem thường con cũng được, nhưng hai người là cha nương của con, cũng không thể xem thường con như vậy được, nếu như vậy thì con chết đi cho xong!” Như Ý nói xong thì lấy ra một chiếc khăn tay được may thêu tinh xảo lau lau nước mắt, lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu.
Uông thị bổ nhào qua ôm Như Ý rồi khóc lớn, bà ta mới mặc kệ con gái nói có thật hay không, dù sao bà cũng nguyện ý tin tưởng lời nói của con gái, cũng muốn lão đầu tử tin tưởng, như vậy thì trong nhà sẽ không có cãi vã. Bà ta vừa khóc vừa quở trách Tạ Sinh Tài, để cho hắn không được trách con gái nữa.
Tạ Sinh Tài thấy Như Ý khóc thê thảm như vậy, bắt đầu có chút bán tín bán nghi với nàng ta, chẳng qua khi nghĩ đến Tạ Hữu Thuận, hắn lại cảm thấy nhi tử này không phải là người nói dối. Theo lời nói của Như Ý và Tạ Hữu Thuận, dù là hắn càng muốn tin tưởng Như Ý không phải loại nữ tử sẽ làm ra chuyện mất mặt như vậy, nhưng cũng không muốn tin tưởng nhi tử sẽ oan uổng con gái, sẽ lừa gạt tất cả bọn họ.
Như Ý nghe Tạ Sinh Tài nói xong thì nức nở nói: “Cha, nói không chừng Tứ ca cũng là bị người ta lừa gạt.”
“Đúng vậy, nói không chừng lão Tứ cũng bị người khác lừa gạt, hiện tại hắn đã bị đứa con dâu kia mê hoặc đến mức thần hồn cũng mất luôn rồi, bị lừa như khỉ làm xiếc!” Uông thị nói, bà luôn luôn không hài lòng với Tiêu Lê Hoa, bà chướng mắt Tiêu Lê Hoa tính tình không tốt trước kia, hiện tại càng thêm chướng mắt người vợ tài giỏi lại biết ăn nói của Lão Tứ. Bởi vì bà mặc kệ Tiêu Lê Hoa là tốt hay xấu, tất cả đều không hiếu thuận với bà. Tuy bà không phải quá thương yêu Lão Tứ, nhưng đó cũng là nhi tử của bà, bà vẫn cho rằng không phải nhi tử không tốt, chỉ là hắn đã bị con dâu mê hoặc mà thôi
Tạ Sinh Tài nghe xong lại tin thêm một chút, thật ra hắn là một người sĩ diện, tất nhiên không muốn tin tưởng khuê nữ sẽ không biết mặt mũi như vậy, hiện tại nghe đến nhi tử cũng là bị người ta gạt, không phải nhi tử cố ý oan uổng khuê nữ, hắn tự nhiên nguyện ý tin tưởng lý do thoái thác của Như Ý. Chẳng qua nghĩ đến biểu hiện gần đây của Tiêu Lê Hoa, còn có chuyện nàng sửa cầu cho cả thôn, hắn lại cảm thấy người con dâu này cũng không giống kiểu người cố ý vu oan cho người trong nhà.
“Ta thấy vợ của lão Tứ có lẽ cũng bị người gạt rồi, nàng không có lý do gì để làm ra chuyện lừa gạt người nhà cả, ta cho là Triệu công tử kia xem con và Cao thiếu gia không vừa mắt cho nên mới hại các con, lại không muốn đắc tội mấy người lão Tứ, sợ về sau không lấy được bí phương nữa cho nên mới gạt bọn họ.Ừ, nhất định là vậy.”
Tạ Sinh Tài càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy, nói với Uông thị và Như Ý: “Hai người không thể trách Lão Tứ và vợ của lão Tứ được, rốt cục đều là người một nhà.”
Như Ý lau nước mắt rồi nói: “Vâng, con nghe cha nói, chỉ cần cha nương không oán trách con là được.”
Uông thị vuốt vuốt lưng của Như Ý rồi nói: “Lão Tức cùng vợ của nó cũng quá không hiểu chuyện rồi, đi tin người ngoài cũng không tin người trong nhà, thật sự là cùi chỏ hướng ra ngoài! Ta phải nói chuyện với bọn họ mới được, không thể để cho bọn họ tiếp tục đem tài lộ để cho người khác. Cho dù không cho Cao gia, thì người trong nhà chúng ta làm kinh doanh cũng được mà, trong nhà có nhiều người như vậy, còn sợ không thể kinh doanh sao?”
Như Ý nói: “Nương, người nói vậy nghĩa là Tứ ca không muốn dính dáng đến Cao gia sao? Là vì chuyện của Tứ tẩu hả?”
“Còn không phải vì nàng sao, nói là năm đó Cao gia vu oan cho nàng, chết sống không chịu dính dáng với Cao gia!” Trong nội tâm Uông thị hối hận vì lúc trước lại dành tiền để cho nhi tử cưới về một người vợ như vậy, lúc trước thì náo loạn nhiều năm, bây giờ thì không còn như vậy nhưng tiền cũng không cho bà ta, còn lại thì có làm được cái gì chứ, chỉ biết làm bà ta tức giận. Còn hại cả Như Ý của bà.
Như Ý sốt ruột nói: “Cha, nương, hai người có biết không, Tứ ca chính là người đã giúp Vị Hương Lâu làm ra trứng trà và tương đó? Chính vì vậy mà bây giờ buôn bán của Cao gia không lớn bằng lúc trước, thiếu gia còn nói với ta là ta phải khuyến khích Tứ ca bán bí phương cho hắn. Bây giờ bọn họ lại không muốn dính dáng đến Cao gia, con sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ mà thiếu gia giao phó, chờ con trở về thiếu gia nhất định sẽ trách con không được việc. Nếu ngài ấy lạnh nhạt con thì con phải làm sao đây?”
Vị Hương lâu lúc đầu có trứng trà và trứng gà muối, sau đó lại có tương, buôn bán càng làm càng náo nhiệt, cũng khiến cho chuyện làm ăn của Cao gia bị ảnh hưởng, Cao gia cũng không chỉ đứng nhìn xem, bọn họ tốn không ít khí lực mới hỏi thăm được ai là người đưa mấy thứ đó cho Vị Hương Lâu. Cũng vì nguyên nhân này mà khi Như Ý tiến vào Cao gia thì nhận được đãi ngộ không tệ, Tô Nguyên Xuân muốn tìm phiền phức cho nàng cũng không thành công.
Như Ý biết được nguyên nhân từ chỗ Cao Chính Bình, thầm nghĩ nhất định phải thuyết phục được hai người Tứ ca giúp đỡ mình đứng vững gót chân ở Cao gia. Nàng cho rằng đây là bọn họ thiếu nợ nàng, bọn họ nhất định sẽ đáp ứng, kết quả bây giờ cha nương lại nói hai người Tứ ca không muốn dính dáng đến Cao gia, nàng lập tức nóng nảy.
Tạ Sinh Tài cùng Uông thị nghe xong cũng há hốc mồm, không biết làm thế nào cho phải.
Như Ý lại mặt, Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa cũng không về nhà cũ, lúc trước đã có một phen so đo với Như Ý và người của nhà cũ, đã cự tuyệt không muốn dính dáng đến Cao gia, lúc này Như Ý lại mặt, bọn họ cũng muốn tỏ rõ thái độ.
Chẳng qua là Tạ Hữu Khang lại tìm đến tận cửa mời bọn họ qua đó, nói là cùng qua ăn cơm, Tiêu Lê Hoa nói không đi, để cho Tạ Hữu Thuận đi, hiện tại nàng rất yên tâm với Tạ Hữu Thuận.
Tạ Hữu Thuận cũng nhanh chóng trở lại, nói với Tiêu Lê Hoa chút chuyện ở đó, chính là Như Ý cầu xin hắn giao bí phương làm tương cho nàng, hắn không muốn đưa. Nàng ta lại muốn một công thức cũng có thể kiếm tiền được như vậy, hắn tất nhiên là không đồng ý, sau khi cự tuyệt trực tiếp thì đi về, ngay cả cơm cũng mới ăn được nửa bụng.
Tiêu Lê Hoa nói: “Trong nhà cũng chưa ăn xong, chàng nhanh ăn đi, có phần ăn của chàng đây này, ở đây cũng có đũa cho chàng nữa.”
Tạ Hữu Thuận thấy Tiêu Lê Hoa mở nắp nồi cơm ra, quả nhiên trong đó cũng không thiếu cơm, hắn lập tức cầm lấy đũa gắp một cái màn thầu còn nóng mềm núc ních cho vào miệng, bắt đầu ăn, một miếng màn thầu một miếng đồ ăn, khi ăn còn suy nghĩ, vẫn là cơm vợ nấu là ngon nhất, dù chỉ là cải trắng hầm cách thủy bình thường nhất cũng ngon hơn thịt hầm cách thủy ở nhà cũ.
Cơm nước xong xuôi, Tiêu Lê Hoa vừa rửa chén xong thì thấy Như Ý cùng với Phương thị, Tử thị còn có tiểu hoàn cùng đi đến.
“Tứ tẩu, muội đến rồi.”
“Đến a, vào nhà ngồi đi.”
Trong lòng Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ vậy mà còn chưa từ bỏ ý định, nàng cũng không thể đuổi đánh người ra ngoài, nghĩ đến lát nữa còn phải cự tuyệt một lần, cùng lắm là xé rách mặt thôi, dù sao trước đó quan hệ cũng đã căng cứng rồi. Nàng ngược lại cũng nguyện ý đoạn tuyệt với người như vậy, Như Ý gả vào Cao gia,
có thể nghĩ được tương lai sẽ có rất nhiều chuyện đặc sắc, nàng cũng không muốn bị cuốn vào trong đó.
Như Ý thấy Tiêu Lê Hoa lãnh đạm với chính mình như vậy, trong nội tâm càng oán nàng, sau khi vào phòng, ngồi trên giường gạch, cười cười với Mộc Đầu và Thạch Đầu đang chơi đồ chơi ởtrên giường gạch, hai đứa bé nhu thuận chào cô cô. Như Ý hỏi thăm vết thương trên đầu Thạch Đầu có còn đau hay không, lại để cho nha hoàn lấy điểm tâm và kẹo ở trong tay đặt trên giường để hai đứa nhỏ đến cầm lấy ăn.
Thạch Đầu và Mộc Đầu nói cảm ơn rồi cũng không cầm đi, hiện tại hai đứa nhỏ cũng không thiếu đồ ăn ngon, cha nương sẽ luôn mua cho các bé, trong nhà thường xuyên có điểm tâm và bánh kẹo, hơn nữa nương còn có thể làm đồ ăn ngon cho các bé nữa. Hai đứa bé đã sớm không còn là hai đứa nhóc đáng thương cứ nghĩ đến điểm tâm bánh kẹo thì sẽ chảy nước miếng như trước nữa.
Như Ý cũng không để ý đến hai đứa nhỏ, lại để cho tiểu nha hoàn đi ra ngoài, sau đó trực tiếp thông báo ý đồ đến đây cho Tiêu Lê Hoa biết, Tạ Hữu Thuận cự tuyệt, nàng cho rằng lý do là vì Tiêu Lê Hoa, nên nàng đến đây cầu Tiêu Lê Hoa.Phương thị cũng ở một bên giúp đỡ nói chuyện, Tử thị ngồi đó không lên tiếng.Phương thị hỏi nàng, nàng mới nói hai câu, có nói thì cũng là mấy câu kiểu người một nhà đừng nên xa lạ quá. Trong nội tâm nàng ấy vô cùng phiền muộn, nghĩ đến cha nương là thấy nàng có quan hệ tốt với một nhà Tứ đệ mới đẩy nàng ra, nhưng nàng lại không muốn giúp đỡ hòa giải. Nếu đổi lại là nàng thì nàng cũng không muốn dính líu đến Cao gia đâu!
“Như Ý, nếu muội nói chuyện khác, chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện, nếu là nói đến mấy chuyện có liên quan đến Cao gia, vậy xin mời đi, để cho ta đi giúp đỡ Cao gia, cho dù ta có chết cũng không có khả năng.” Tiêu Lê Hoa trực tiếp nói thẳng.
Tạ Hữu Thuận nói: “Không có việc gì lại đề cập đến cái chết làm gì, Như Ý, nếu muội tiếp tục nhắc đến chuyện này thì bây giờ hãy đứng lên rời khỏi đi, về sau cũng không cần nhận người ca ca này nữa.”
Như Ý khẩn cầu một phen cũng không thể nói động bọn họ, tức giận ngồi một chỗ hờn dỗi.
Phương thị nói: “Tứ đệ muội, các ngươi đã không muốn dính dáng đến Cao gia, vậy cũng đừng tiếp tục dây dưa với Hoa công tử kia nữa! Nếu các ngươi lại có công thức gì thì cũng đừng bán cho người khác, để Tạ gia chúng ta tự mình buôn bán, đến lúc đó cùng nhau phát tài. Nếu như Tạ gia chúng ta thịnh vượng rồi, Như Ý ở Cao gia cũng có thể tốt hơn một chút, coi như là các ngươi cũng giúp Như Ý. Như Ý, muội nói có phải muội sẽ không tức giận với Tứ ca Tứ tẩu nữa hay không?”
“Như vậy cũng được, Tứ ca, nếu huynh còn nhận biết người muội muội này thì hãy đồng ý đi!”
Như Ý đã sớm thương lượng tốt chủ ý này với người trong nhà, nàng cũng hiểu được, nếu đưa bí phương cho Cao gia, để cho Cao gia phát tài, thì sau đó bọn họ có thể tùy thời đá văng nàng. Nhưng nếu nhà cha mẹ nàng có bản lĩnh thì nắm giữ được thứ gì đó trong tay cũng tốt. Đâu là do nương dạy cho nàng, Uông thị chính là thích nắm quyền hành trong tay.
Tiêu Lê Hoa liếc nhìn Tạ Hữu Thuận, thầm nghĩ Tạ Hữu Thuận cũng không nói chuyện này với nàng, Tạ Hữu Thuận cũng nhíu mày, vừa rồi cha nương cũng không nói chuyện này với hắn.
“Tứ ca, Tứ tẩu, rốt cục là hai người có đồng ý hay không, không phải là hai người sẽ đem thứ tốt đi cho người ngoài chứ? Bây giờ các người đã sống qua ngày lành rồi, cũng phải suy nghĩ cho nhà mình chứ.” Như Ý nhíu lông mày nói, “Các ngươi không muốn cha nương, ca ca, tẩu tử và mấy đứa cháu có thể sống tốt hơn sao?”
Phương thị ở một bên cũng bắt đầu phụ họa.
Tử thị vẫn không kêu rên một tiếng nào, nàng thật sự là hối hận khi đi theo, đáng tiếc lúc ấy mẹ chồng khiến cho nàng không thể không đi.
Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ đây thật đúng là thuốc cao bôi da chó, muốn vung ra cũng không vung được, luôn có biện pháp dính lên, nàng nghĩ bản thân mình đã lâu chưa bộc phát rồi, lúc này cần phải bộc phát dữ dội một chút.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
- Chương 62: Tự mình làm buôn bán