Tiêu Lê Hoa biết nếu nhà mình có tiền nhất định sẽ có người đỏ mắt.Không nói tới người trong thôn, chính là những người nhà cũ Tạ gia đó cũng nhất định sẽ thế.Hơn nữa bọn họ còn có thể vì là người Tạ gia mà đến chiếm lợi, đây không phải suy đoán mà là chuyện đã xảy ra. Sau khi nhà nàng mua nhà, lại làm một bữa cơm không tệ mời người ăn cơm cũng đã khiến Lý thị và Cát Tường tới lục lọi phòng. Sau đó, bọn họ mua dê bò lại tới làm ầm ĩ một trận, sau nữa lại chuyện sửa cầu khiến Uông thị tới cửa.
Tiêu Lê Hoa nghĩ đến thì ra xem qua điền văn làm ruộng thật giống như luôn xuất hiện tình huống như thế.Trong các huynh đệ có một người phát tài, nếu không kéo theo người trong nhà cũng sẽ bị người chỉ chỏ. Hơn nữa bởi vì lòng đố kị sẽ càng khiến loại chỉ trích đó mở rộng, nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng danh tiếng. Ba người thành hổ, nói nhiều hơn rồi, cho dù vốn người một nhà rất tốt cũng sẽ bị người ta nói thành người nhà đó vô tình vô nghĩa.
Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa cũng đã từng nói tới tình huống như thế. Lúc ấy Tiêu Lê Hoa nói nếu có biện pháp có thể giúp mọi người cải thiện cuộc sống, vậy bọn họ cũng sẽ không lại ghen tị đỏ mắt bọn họ.
Tiêu Lê Hoa vẫn không có quên chuyện này. Nàng nghĩ chỉ có nhà mình phát tài quả thật làm cho mọi người đỏ mắt lại khiến người ta oán hận. Dù giúp đỡ trong thôn sửa cây cầu, đoán chừng cũng không có thể hoàn toàn dập tắt ngọn lửa ghen tỵ đó, cho nên tốt nhất là mọi người cùng nhau kiếm tiền.
Một thôn phồn vinh cũng có thể mang đến chỗ tốt cho một người, giống như người thôn Thượng Cầu đối diện với người thôn Hạ Cầu sẽ có cảm giác tài trí hơn người. Khi cưới vợ gả khuê nữ hoặc nói chuyện phiếm với người ta, nếu như vừa nói tên thôn, thôn kia là một thôn giàu có là có thể làm cho người ta xem trọng nhiều hơn.
Hơn nữa có đôi khi lòng người cũng không xấu nhưng bởi vì bị tiền ép buộc sẽ cay nghiệt lạnh lùng. Tiêu Lê Hoa thích ở nơi này, nàng đã nghĩ khiến cho thôn này biến thành một thôn yên bình ôn hòa, muốn chung sống hòa bình với người nơi này. Hơn nữa đa số những người khác trong thôn đều chất phác thiện lương, trợ giúp bọn họ, nàng rất cam tâm tình nguyện.
Bởi vì có ý nghĩ đó, sau khi Tiêu Lê Hoa suy nghĩ đến phương pháp có thể trợ giúp mọi người cùng nhau kiếm tiền thật cao hứng. Nàng lập tức nói ý tưởng cho Tạ Hữu Thuận.
Biện pháp của Tiêu Lê là người trong thôn cùng nuôi heo. Nếu như bọn họ bán phương pháp xử lí làm thịt lạp khô cho Hoa Hằng, đến lúc đó để cho Hoa Hằng ưu tiên thu mua heo của thôn Hạ Cầu, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng không ép giá, nhiều người thôn Hạ Cầu nuôi heo, đến lúc đó chỉ cần chịu khó, mọi nhà trở thành nhà giàu chăn heo, nhất định có thể kiếm tiền. Chỉ cần người trong thôn có tiền rồi, hơn nữa có chuyện sửa cầu khẳng định sẽ càng cảm kích bọn họ, không bao giờ ghen tỵ bọn họ kiếm tiền.
Tạ Hữu Thuận nghe Tiêu Lê Hoa nói như vậy, cảm thấy Tiêu Lê Hoa thật tốt.”Nương tử, nàngthật sự giống Bồ Tát sống.”
“Bồ Tát có thể làmnương tử chàng sao? Sau này nói ít lời này, có ngốc hay không vậy?”
Tiêu Lê Hoa bị Tạ Hữu Thuận khen như vậy hơi xấu hổ không biết nói gì. Nàng nghĩ mình phải nghĩ cách giúp những bách tính dân chúng nghèo khổ này, dù sao chuyện lao dịch lúc trước khiến nàng bị ảnh hưởng rất lớn. Nhưng thật ra càng nhiều nguyên nhân là do nàng chỉ muốn thoát khỏi người ở nhà cũ Tạ gia. Đợi khi chăn heo kiếm được tiền, xem bọn họ còn có thể lấy lý do gì tống tiền mình. Nếu có thể làm cho bọn họ kiếm tiền, vậy người trong thôn cũng có thể cùng kiếm tiền theo. Dẫu sao nếu làm được thịt lạp khô thì sẽ cần số lượng thịt heo rất lớn.
Tạ Hữu Thuận thử nghĩ xem cũng đúng, Bồ Tát cũng không thể làm nương tử hắn nha.Nhưng hắn vẫn cảm thấy hiện tại nương tử thay đổi rất tốt. Nghĩ tới có lúc những người kia còn nói hoài nghi nương tử bị quỷ nhập vào người, có con quỷ có lòng tốt như vậy sao, coi như là quỷ hắn cũng nhận.
Tạ Hữu Thuận ngẩng đầu nhìn mặt trời bị đám mây che khuất nói: “Thật hy vọng nhanh đến mùa đông một chút.”
Tiêu Lê Hoa biết Tạ Hữu Thuận muốn ăn thịt lạp khô nàng làm, người đàn ông này cũng là một người thích ăn. Kỳ thật ra không chỉ có hắn, mà nàng cũng muốn ăn. Hai người về đến nhà, Thạch Đầu và Mộc Đầu vừa thấy được hai con thỏ kia đã lập tức thích. Hai đứa bé gục bên cạnh giỏ trúc nhìn, còn đưa tay sờ sờ.
Tạ Hữu Thuận làm một cái ổ cho thỏ, lót gạch trên mặt đất để phòng chúng đào hang chạy. Cứ nhốt bọn nó như vậy là được rồi, lại thoa chút thuốc trị thương lên trên đùi chúng nó lấy từ chỗ Vương Đại Sơn rồi dùng vải bọc lại. Hai con thỏ cứ như vậy an cư ở lại đây.
Kể từ sau khi thỏ tới Thạch Đầu và Mộc Đầu đã chuyển lực chú ý khỏi dê bò và gà. Hai đứa coi hai con thỏ làm thành bảo bối, còn mờ icác bằng hữu nhỏ tới nhà nhìn.
Hiện tại Thạch Đầu và Mộc Đầu gần như đã trở thành người đám nhỏ trong thôn hâm mộ nhất. Bọn họ mặc quần áo mới sạch sẽ, trên người đều treo một cái bọc nhỏ, bên trong luôn đặt đồ ăn ngon và đồ chơi. Hơn nữa hai đứa đều mang theo hai văn tiền, hầu như trẻ con trong thôn đều không mang tiền. Bọn họ lại có thể mang tiền, có thể đi tiệm tạp hóa trong thôn mua đồ mình thích, hai văn tiền trong mắt trẻ con tuyệt đối là một số tiền lớn. Bọn nhỏ đến xem thỏ, Tiêu Lê Hoa sẽ rửa sạch quả dại hái được cho bọn chúng ăn, còn theo thỉnh cầu của bọn hắn nói chuyện xưa Tề Thiên Đại Thánh.
Tiểu Nguyệt vỗ tay nói: “Thẩm thẩm nói thật dễ nghe, Thạch Đầu và Mộc Đầu thật sướиɠ, ngày ngày có thể nghe chuyện xưa, còn có nhiều thức ăn ngon đồ chơi thú vị như vậy. Thẩm thẩm ngươi thật sự lợi hại, sau này ta cũng muốn giống như người.”
Cẩu Đản ở một bên hừ một tiếng.
Đồng Tiền chống eo nói: “Cẩu Đản ngươi hừ cái gì? Thẩm thẩm rất tốt, mới vừa rồi không phải ngươi cũng nghe chuyện xưa à!”
Cẩu Đản lớn tiếng nói: “Nương ta nói nàng là người xấu.”
“Mẫu thân ta mới không phải người xấu. Mẫu thân ta còn sửa cầu cho trong thôn! Mẫu thân ta là người tốt! Mẫu thân ngươi mới là người xấu!” Thạch Đầu nắm quả đấm nhỏ trợn trừng mắt, giờ ở trong lòng thằng bé mẫu thân cực tốt.
“Mẫu thân ngươi chính là người xấu, sửa cầu cũng không cho ông ngoại ta bọn họ đi. Chính là người xấu!”
Cẩu Đản lớn tiếng nói, nương hắn dẫn hắn về nhà ông ngoại, ông ngoại bọn họ nói không thể qua cầu, bảo nương nghĩ biện pháp, còn nổi giận với nương hắn. Hắn hỏi nương vì sao cầu kia không thể cho ông ngoại đi, nương nói là mẫu thân Thạch Đầu không cho đi. Cho nên nương Thạch Đầu chính là người xấu.
Một đám hài tử ở đó ồn ào, Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa nghe, hai người liếc mắt nhìn nhau, nghĩ người thôn Thượng Cầu thật đúng muốn đi cầu ah, nghĩ quá đẹp. Cuối cùng Cẩu Đản chạy, nhiều trẻ con như vậy thằng bé không nói lại, tức giận chạy đi.
Lời Cẩu Đản nói bị mọi người biết rồi, miệng trẻ con biết nói, trở về hỏi người lớn trong nhà nương Thạch Đầu có phải người tốt hay không, sau đó nói lại lời của Cẩu Đản. Người trong thôn tất nhiên nói Tiêu Lê Hoa là người tốt, sau đó khinh bỉ Trương Thủy Đào một phen. Có mấy người lợi hại cùng những người khác tới nhà trưởng thôn nói chuyện, kiên trì biểu đạt quyết tâm không để cho thôn người Thượng Cầu đi cây cầu kia.Trương Thủy Đào bởi vì chuyện này bị nói một trận.
Sau đó trong thôn lại phát sinh một chuyện, có liên quan tới nhà Vương Đại Sơn, con trai Chu Đại Tẩu – Đại Hổ nghịch ngợm, đốt đuôi con la nhà hắn rồi. La hoảng sợ thoát khỏi dây thừng chạy đến trong sân, cuồng loạn chạy trên đường suýt chút nữa dẫm lên người. May mắn có Vương Đại Sơn đẩy người đó ra, kết quả khiến hắn bị đυ.ng một cái, trẹo lưng rồi.
Lang trung nhìn cho Vương Đại Sơn, lại để cho hắn nghỉ ngơi, trong nhà một sức lao động cường tráng cứ như vậy không thể động. Trương Liên Hương vốn không vừa mắt Chu Đại Tẩu, lúc này sao có thể buông tha nàng, ngăn ở cửa nhà bọn họ mắng, để bọn họ đền tiền.
“Muốn tiền không có, muốn mạng ngươi cầm đi. La nhà ta chạy trên đường, không có đυ.ng vào người khác làm sao lại đυ.ng vào hắn? Là chính bản thân hắn xui xẻo.” Chu Đại Tẩu vừa nghe Trương Liên Hương há mồm muốn một lượng bạc, chính là không muốn cho. Chu Đại thật ra cũng không muốn cho, một lượng bạc ah, hắn phải gϊếŧ bao nhiêu đầu heo mới có thể kiếm tiền trở lại.Cho nên hắn để mặc vợ làm ầm ĩ, mang Đại Hổ trốn đi.
Trương Liên Hương nóng nảy, tìm đến thôn trưởng phân xử, thôn trưởng để cho Chu Đại Tẩu bồi thường tiền.
Chu Đại Tẩu tội nghiệp nói: “Thôn trưởng, bản thân ta cũng muốn cho nhưng nhà của ta không có tiền ah! Vốn có chút tiền, toàn bộ đều nộp lao dịch rồi. Hơn nữa trượng phu nhà nàng cứu cháu nhà Hàm bá bị thương, vậy hãy bảo bọn họ đòi nhà Hàm bá đi! Làm gì muốn đòi chúng ta?”
Hàm bá đang tức giận, hôm nay con trai con dâu đều không ở nhà, ông ở nhà nhìn cháu. Nếu đứa cháu này thật sự xảy ra chuyện, ông biết nói với con trai con dâu thế nào. Chu Đại Tẩu còn nói như vậy, nếu nàng không phải phụ nữ, ông đã phải đi lên đánh nàng một trận.Cuối cùng cái mặt già ông cũng không cần, mắng Chu Đại Tẩu một trận. Vốn vừa mới khỏi bệnh, mắng xong đã thở hổn hển, người trong thôn vội vàng an ủi ông, rối rít chỉ trích Chu Đại Tẩu.
Thôn trưởng nghiêm mặt bảo Chu Đại Tẩu không nên nói lung tung, còn nói nếu nàng không bồi thường tiền vậy đưa la cho Vương Đại Sơn.
Chu Đại vừa nghe lập tức nóng nảy, con la kia đáng giá, sao có thể cho người khác.
Chu Đại Tẩu con ngươi đảo một vòng nói: “Muốn tiền không có, la đáng giá như vậy sao có thể cho bọn hắn. Như vậy đi, heo mẹ nhà ta vừa lúc đẻ mấy heo con, cho các ngươi năm con, khẳng định trị giá một lượng bạc. Đều cho bọn hắn ah, tiện nghi cho bọn họ chiếm.”
Năm con heo con một lượng bạc, đây đúng là rất rẻ, lại làm cho mọi người có chút không dám tin tưởng. Chu Đại Tẩu người này thích chiếm lợi, hôm nay lại chủ động cho người khác lợi ích sao? Trong chuyện này nhất định có nguyên nhân.
Trương Liên Hương chỉ vào Chu Đại Tẩu mắng: “Trời mùa hè, heo con không dễ sống! Nhà ngươi nuôi không nổi phải không? Hiện tại cho chúng ta, coi chúng ta là người ngu? Không được, đưa bạc!”
Mọi người vừa nghe đúng vậy a, mùa hè heo con không dễ nuôi. Chu Đại Tẩu chủ động cho, vậy khẳng định là đúng như vậy. Mọi người càng khinh bỉ nàng ta hơn.
Chu Đại Tẩu bị vạch trần, mặt không đỏ hơi thở không gấp, chính là một câu nói, muốn tiền không có, chỉ cho heo con.Trương Liên Hương tất nhiên không muốn, hai bên suýt chút nữa đánh nhau.Vẫn do thôn trưởng giúp đỡhòa giải, Trương Liên Hương đi nhìn heo con, phát hiện chúng hơi ỉu xìu nhưng vẫn ăn, đồng ý muốn mấy con heo con đó. Chỉ có điều trong lòng vẫn hết sức tức giận, tìm Tiêu Lê Hoa tố khổ.
“Lê Hoa, muội không biết a, ta thật sự muốn cào xước khuôn mặt nàng ta, nhưng người đó không muốn trả tiền nàng ta khẳng định không trả, đó chính là người vắt cổ chày ra nước. Ta muốn mấy con heo con này thật sự khó chịu.”
“Tẩu tử, đừng khó chịu, chỉ cần tẩu nuôi sống mấy con heo này rồi, đến lúc đó Chu Đại Tẩu khẳng định hối hận.Hơn nữa còn là cực kì hối hận.”
Tiêu Lê Hoa cười nói, nàng nghĩ Chu Đại Tẩu thật không may, nàng vừa nghĩ tới mùa đông năm nay dạy cách làm thịt lạp khô cho Hoa Hằng. Đến lúc đó mọi người thôn họ chăn heo có thể kiếm được tiền hơn so với năm trước. Ngay sau đó Chu Đại Tẩu lại đưa heo con rẻ cho Trương Liên Hương. Việc này thật sự là cả ông trời đều không nhìn được việc nàng ta khi dễ người đàng hoàng.
Tiêu Lê Hoa nói cho Trương Liên Hương, mùa đông năm nay sẽ có người thu mua một lượng lớn thịt heo. Hơn nữa còn là thu mua giá cao, Trương Liên Hương vừa nghe lập tức cao hứng, hỏi Tiêu Lê Hoa làm sao biết, bị Tiêu Lê Hoa nói dăm ba câu cho qua rồi. Nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ có điều nghĩ tới nhất định phải trông nom việc nhà nuôi heo tốt. Ngọc Nương cũng biết chuyện này, nghĩ cũng không cần nghĩ nhiều nuôi hai con heo.
Cuối mùa hè đầu mùa thu trời thích mưa nhất, một trận mưa lớn tiếp một trận mưa lớn, nước sông lần lượt tăng cao rất nhiều, mọi người đều ở nhà hưởng thụ thời gian nhàn hạ
khó có được.
Sau khi mưa tạnh, từ người thôn Thượng Cầu đến, rất nhanh người Thôn Hạ Cầu liền biết một tin, tất cả đều cao hứng cười ha ha.