Tạ Hữu Thuận thấy Tiêu Lê Hoa chỉ vào phòng bếp, kịp phản ứng, nói: “Nàng là nói tương nàng làm?”
Tạ Hữu Thuận nghĩ đến vợ làm trứng gà muối và trứng luộc nước trà quả thực kiếm tiền. Vợ hắn nói những thứ kia đều là đồ dễ dàng bị mọi người học được nên mới bán rẻ. Nếu làm thành tương sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn, như vậy đúng là có tiền sửa cầu.
“Nương tử, sửa một cây cầu cần phải có bốn năm trăm lượng bạc, dù kém một chút cũng muốn ba bốn trăm lượng. Nàng thật sự bỏ ra được số tiền kia sao? Còn có, tương này có thể bán nhiều tiền như vậy sao?” Tạ Hữu Thuận biết vợ mình thay đổi, lại không nghĩ rằng nàng thay đổi nhiều như vậy. Bỏ ra nhiều bạc như vậy, hắn còn cảm thấy đau lòng đấy. Đây chính là mấy trăm lượng, có người cả đời này cũng không thấy được nhiều bạc như thế.
Tiêu Lê Hoa thở dài một tiếng nói: “Sao ta có thể không tiếc chứ? Đây chính là bạc ah! Chỉ có điều ta còn muốn tiếp tục sống ở thôn này, vì sau này chúng ta có thể đi lại thuận tiện, cây cầu kia nhất định phải sửa. Chàng nghĩ xem chỉ dựa vào người trong thôn, cây cầu đó có thể sửa được sao? Hiện tại trong lòng người trong thôn đều nghẹn một hơi, đừng bảo mọi người không có bạc, ngay cả có bạc cũng không chịu lấy ra đâu?”
Tạ Hữu Thuận gật đầu nghĩ đúng vậy nha, mọi người khẳng định không muốn bỏ ra số tiền kia. Thôn Thượng Cầu không chịu xuất tiền, chỉ để cho người Thôn Hạ Cầu bỏ tiền, một nhà ít nhất sẽ phải bỏ ra gần năm lượng bạc. Người trong thôn hơn phân nửa vì không có nổi năm lượng bạc mới để nam nhân bị kéo đi chịu khổ chịu vất vả thì lấy đâu ra tiền sửa cầu? Dù trong nhà còn có tiền, lúc trước xài nhiều bạc như vậy sau này chắc chắn cũng sẽ không bỏ tiền ra.
Tiêu Lê Hoa nói: “Chúng ta có tiền có thể chuyển ra ngoài ở, có tiền sửa cầu cũng có thể đi trong thành mua nhà để kinh doanh. Hơn nữa ta thích nơi này hơn, không muốn tới nơi khác ở.”
Tiêu Lê Hoa cũng nghĩ tới đến đi trấn trên hoặc trong huyện thành nhưng suy nghĩ một chút vẫn buông tha ý định đó. Đời trước nàng lớn lên ở nông thôn, thời gian sống vui vẻ ở nông thôn lúc đó, bao nhiêu lần ở trong thành phố nhìn xe tới xe đi nhà nhà bật đèn, nàng sẽ nhớ lại đồng ruộng rộng lớn và tiếng côn trùng vang lên trong đêm. Hiện tại nàng đến thôn Hạ Cầu, nơi này có chút giống với cố hương trong trí nhớ, nàng có chút không nỡ rời đi nơi này.
Tại thôn Hạ Cầu mua nhiều đất đai, để cho con mình vui sướиɠ chạy chơi đùa giỡn trong ruộng, trải qua cuộc sống nông thôn dựa núi gần sông, buôn bán kiếm tiền với kết phường người khác. Nàng chỉ cần chịu trách nhiệm chia hoa hồng, kiếm tiền đếm tới tay rút gân là được, đây mới là cuộc sống hạnh phúc mà Tiêu Lê Hoa đặt ra.Hiện tại chỉ vì một cây cầu mà buộc nàng buông bỏ nơi đây, buông tha cho cuộc sống điền viên thanh thản, Tiêu Lê Hoa không cam lòng.
“Sau khi tương làm xong, ta tính đi tìm đám người Hoa Hằng, lần này chúng ta không bán bí phương cho bọn họ, mà kết phường hùm vốn với họ. Nếu như chuyện thành, sau này hàng năm chúng ta đều sẽ có tiền cầm, chuyện này không dấu diếm được bao lâu. Ta không muốn sống có tiền mà không thể tiêu, hơn nữa ta còn có biện pháp kiếm tiền khác, bao gồm một vài biện pháp trồng trọt, đến lúc đó cũng không thể cất giấu toàn bộ. Nếu như kiếm được tiền nhất định sẽ làm cho người ta ganh tỵ đỏ mắt. Vả lại trước kia ta có thanh danh không tốt, hiện tại chính là lúc sửa lại, lại để cho người ta nói tiếp nữa cũng không dễ nghe.”
Tiêu Lê Hoa nói tới đây, Tạ Hữu Thuận vỗ vỗ tay nàng nói: “Ai muốn nói nàng, ta đi tìm bọn hắn.”
“Người ta nói đúng sự thật, chàng đi tìm còn có thể làm gì họ? Hơn nữa chàng có thể quản một người nhưng có thể quản mười trăm người sao?” Tiêu Lê Hoa cười nhìn nam nhân bên cạnh một cái, rất hưởng thụ sự che chở của hắn.
“Ta nghĩ tới nếu chúng ta sửa cầu, đây chính là tạo phúc, đến lúc đó trong lòng mọi người sẽ nhớ kỹ cái tốt của chúng ta. Khi có người nói xấu chúng ta, đến lúc đó không cần chúng ta mở miệng thì đã có người giúp đỡ cãi lại rồi. Với lại về sau chúng ta lại làm tiếp việc kiếm tiền khác, người khác dù đỏ mắt cũng không có thể nói chúng ta không tốt.”
Tiêu Lê Hoa nghĩ đây chính là tầm quan trọng của danh tiếng. Nếu như một người trong một đêm phất nhanh thì nhất định sẽ có người hâm mộ ghen tỵ. Nhưng nếu hắn tặng ra một phần, làm một chuyện tốt cho mọi người thì sẽ được người ta ca tụng. Nếu như chỉ dùng một khoản tiền mà có thể nhận được một thanh danh tốt, vì sau này làm giàu đặt xuống trụ cột tốt, nàng nguyện ý tiêu số tiền kia, còn cảm thấy rất đáng, hơn nữa sửa cầu bọn họ cũng đi qua nha!
Tạ Hữu Thuận gật đầu nghĩ vợ nói rất có lý, lão bà bà dạy nương tử những thứ kia về sau nhất định có kiếm nhiều tiền hơn. Họ cũng không thể luôn cất giấu giả nghèo, quả thực phải cho người trong thôn đi theo dính chút lợi mới có thể miễn chút phiền toái. Hơn nữa còn có thể che đi danh tiếng xấu trước kia của vợ, một công đôi việc.
“Nàng đã muốn làm như vậy thì cứ làm như vậy đi. Chỉ có điều ta muốn nói trước với nàng.Nếu chúng ta có tiền, cha mẹ bên kia đoán chừng sẽ không yên tĩnh. Đến lúc đó nàng không nên buồn phiền.”
Tạ Hữu Thuận nhắc nhớ trước, hắn hiểu rất rõ cha mẹ hắn. Tạ Phát Tài là một người nhân hậu, luôn hi vọng người có năng lực kéo người không có năng lực cùng nhau trôi qua cuộc sống tốt hơn. Uông thị hận không thể nắm toàn bộ tiền trong tay. Trừ Nhị ca Nhị tẩu sẽ không chiếm lợi ra, hai ca ca hai muội muội kia của hắn đoán chừng tất cả đều muốn đến chiếm lợi, đến lúc đó khẳng định trong nhà không yên ổn.
Tiêu Lê Hoa cũng nghĩ đến. “Đều ở riêng rồi, chúng ta không cho bọn họ còn có thể đoạt à? Hơn nữa ta còn có phương pháp khác ứng phó bọn họ.”
“Biện pháp gì?”
Tạ Hữu Thuận rất muốn biết, hắn nghĩ đến lúc đó thôi đều đã đau đầu. Vì vợ con hắn không thể để cho họ lại chiếm lợi nhưng ai chịu được ngày nào cũng có người tới quấy rầy. Những người kia lại chính là mẹ và ca ca chị dâu hắn. Đám người đó tất cả đều một đống mưu mẹo, không cần nói cái khác, chỉ ở trong nhà khóc rống đã đủ phiền, làm không tốt còn bị chụp cái mũ là có cuộc sống tốt thì không để ý tới người một nhà.
Tiêu Lê Hoa nói: “Sửa cầu các hương thân sẽ nhớ kỹ cái tốt của chúng ta nhưng đây chỉ có thể quản nhất thời, không quản được cả đời. Biện pháp tốt nhất chính là mọi người cùng nhau phát tài. Chúng ta kiếm tiền, các hương thân cũng kiếm tiền, trong nhà không thiếu bạc tiêu, mà chúng ta lại có thể khiến bọn họ trôi qua cuộc sống thật tốt, ai còn nói chúng ta không tốt? Đến lúc đó dù cha mẹ chồng bọn họ không thể kiếm nhiều tiền, ít nhất cũng sẽ không thiếu ăn thiếu mặc. Chúng ta tận tâm tận lực cố gắng hết khả năng của mình, bọn họ còn có thể náo sao? Lại náo người trong thôn cũng sẽ không đứng về phía bọn họ, còn có thể nói bọn họ không đúng.”
“Vợ, nàng có thể để tất cả mọi người cùng đi theo kiếm tiền?”
Tạ Hữu Thuận có chút kích động, hắn lớn lên ở thôn, có quan hệ không tệ với người trong thôn, biết người trong thôn đều sống rất khổ. Mọi người khổ cực cố gắng trồng trọt, quanh năm suốt tháng có thể ăn no đã không tệ. Dù có thể để dành chút tiền cũng đều dựa vào ăn uống tiết kiệm ra, hoặc làm vài thứ đi trấn trên bán. Nếu có thể để cho tất cả mọi người trôi qua khá hơn một chút, trong lòng hắn cũng cao hứng.
Tiêu Lê Hoa gật đầu, nói: “Bây giờ ta còn chưa nghĩ ra biện pháp tốt nào, nhưng cuối cùng vẫn có thể nghĩ ra, chuyện này chúng ta từ từ nghĩ.”
Tạ Hữu Thuận gật đầu, chuyện này cũng không phải thoáng cái có thể thành công nhưng hắn vẫn rất vui mừng. Hắn nghĩ nếu làm được việc này, người trong thôn có thể trôi qua tốt hơn một chút. Mà nhà bọn họ có trôi qua khá hơn nữa cũng sẽ không khiến mắt người khác đỏ mắt, quan trọng nhất là danh tiếng của nương tử hắn có thể tốt hơn, nhìn nàng ngày ngày vui vẻ, trong lòng hắn cũng vui theo.
Hai vợ chồng quyết định xong, bắt đầu mong đợi tương làm tốt. Rốt cục ngày đó cũng đến, tương cuối cùng đã làm xong. Tiêu Lê Hoa nói làm rất thành công, Tạ Hữu Thuận nếm một chút cũng thấy mùi vị rất ngon. Thạch Đầu và Mộc Đầu mở to mắt nhìn, hai đứa bé đã sớm nghe Tiêu Lê Hoa nói làm xong thứ này sẽ làm thức ăn thật ngon cho chúng nên đặc biệt chờ đợi.
Mộc Đầu nuốt nước miếng nói: “Nương, ăn tương tương.”
Thạch Đầu cũng mở to mắt nói: “Nương, nương, không phải người nói cái này có thể làm mì xào tương sao? Làm cho bọn con được không? Con muốn ăn món mì sợi đó.”
Mộc Đầu nói: “Con muốn ăn tô mì phở.”
Tạ Hữu Thuận ở một bên cũng nói một câu: “Ta ăn cái gì đều được, chỉ có điều nhất định phải có tương này, ngửi mùi đãrất muốn ăn, mặc dù nhìn khó coi.”
Tiêu Lê Hoa cười ra tiếng, tương này nhìn hơi xấu, Tạ Hữu Thuận nói sự thật.Bởi vì xác định định hôm nay tương làm tốt nên Tiêu Lê Hoa đã sớm nghĩ kỹ muốn làm gì rồi, tất nhiên không thể thiếu mì xào tương, lại làm món cá đậu hũvà thịt thái hạt lựu xào thơm ngon, rửa không ít hành lá trong veo như nước, đến lúc đó chấm tương ăn.
Bữa cơm này người một nhà đều ăn rất ngon miệng, không nói Tạ Hữu Thuận và hai đứa con trai chưa nếm qua tương và hai món ăn kia, Tiêu Lê Hoa đã lâu chưa ăn rồi, hiện tại vừa ăn một lần đã không dừng lại được. Mỗi người đều ăn tới bụng tròn xoe, ngay cả bàn cũng không dọn, trực tiếp nằm ở trên giường gạch không động.
Thạch Đầu càng không ngừng sờ bụng, Mộc Đầu tay ngắn nên để Tiêu Lê Hoa xoa giúp thằng bé.
“Lần sau ăn ít một chút, cũng không phải sau này không làm cho hai đứa con.”Tiêu Lê Hoa cười xoa bụng cho Mộc Đầu, còn vỗ vỗ hai cái ở phía trên, nghe tiếng phát ra cười nói: “Ừ, trái dưa hấu này chín, có thể bổ ra ăn.”
“Nương, không phải là dưa hấu, đừng cắt ra ăn.” Mộc Đầu làm nũng, đôi mắt khẽ nhắm thoải mái hừ hừ.
Tiêu Lê Hoa hôn hắn một cái nói: “Tốt, không bổ, chúng ta muốn ăn dưa hấu thì đi mua ăn, không cắt trái dưa hấu Mộc Đầu của chúng ta.”
Mắt Thạch Đầu lóe sáng nói: “Nương, thật muốn mua dưa hấu ạ, nhưng rất mắc. Ta nghe Thiết Đản nói hắn đi nhà bác hắn ăn, một quả dưa hấu muốn năm trăm văn đấy!”
Tiêu Lê Hoa cũng biết dưa hấu rất quý, trời nóng như vậy, nàng tất nhiên nghĩ đến dưa hấu rồi. Chỉ có điều khi vô tình nhắc tới mới biết thứ đó mắc như vậy. Lúc ấy nàng đã cảm thấy trồng dưa hấu là một con đường kiếm tiền, nghĩ thầm trong thôn nhiều đất cát như vậy, trồng dưa hấu tốt nhất nhưng lại không có một người trồng, thật là lãng phí. Nàng cũng đã hỏi qua, mới biết được có người từng trồng, kết quả trồng không tốt nên không còn thấy người trồng nữa. Trăm dặm xung quanh đây cũng chỉ có mấy người trồng dưa hấu.
“Chỉ cần hai đứa muốn ăn, bao nhiêu tiền chúng ta đều mua.” Tiêu Lê Hoa cười nói, nghĩ đến lúc đó mua nhiều mấy quả, năm sau thử trồng. Trước kia cha mẹ nàng cũng từng trồng dưa hấu, nàng nghĩ chắc có thể trồng tốt. Đến lúc đó cho dù không kiếm tiền thì cũng có thể để bọn nhỏ ăn đủ cũng tốt. Nếu trồng tốt thì có thể để cho người trong thôn cùng trồng. Nếu muốn cho người trong thôn đều kiếm tiền, vậy thì phải có hành động.
Thạch Đầu và Mộc Đầu vừa nghe có dưa hấu ăn toàn bộ đều cao hứng, nếu không phải bụng quá tròn thì đã muốn nhảy dựng lên.
Tạ Hữu Thuận nghe Tiêu Lê Hoa nói sau này muốn thử trồng dưa hấu cũng không phản đối. Hiện tại hắn có một cảm giác, chỉ cần là chuyện nương tử mình muốn làm thì đều có thể làm được.
Tương đậu đã làm xong, Tạ Hữu Thuận xác định chưa có ai làm ra loại đồ ăn này. Tiêu Lê Hoa tính cầm thứ này kiếm tiền có thể tiếp tục tiến hành.Ngày thứ hai, hai người đưa con tới chỗ Trương Liên Hương, vội vàng đi xe trâu lên trên trấn rồi chạy thẳng tới Vị Hương Lâu.
Trên trấn Phú Quý có hai nhà tửu lâu, một nhà là Vân Lai Lâu, một nhà là Vị Hương Lâu. Vân Lai Lâu là của Cao gia, ông chủ Vị Hương Lâu còn lại là Hoa Hằng.
Tiêu Lê Hoa tất nhiên sẽ không lui tới với Vân Lai Lâu, đó là Cao gia đấy. Mục tiêu của nàng là Vị Hương Lâu, lần trước đưa phương pháp xử lí trứng gà cho Hoa Hằng, lần này trước lạ sau quen, dĩ nhiên vẫn tìm hắn.
Đến Vị Hương Lâu, chỉ thấy làm ăn rất tốt, khách nhân đi ra đi vào rất náo nhiệt, tiểu nhị của cửa hàng ở cửa không ngừng chào và mời khách nhân, nụ cười rực rỡ. Hắn nhìn thấy Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa bận rộn chào hỏi mời họ đi vào.
Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Cảm ơn sự ủng hộ của tất cả mọi người. Có người cho rằng sửa cầu là thánh mẫu rồi, cho rằng nữ chính tỏ vẻ giàu có cho nên ở chương này hơi giải thích một chút. Có tiền lại không thể tiêu rất đau khổ ah, hơn nữa còn kiếm lời thanh danh tốt cũng không tệ nha. Thánh mẫu là chủ động đấy, không muốn làm bánh bao khẳng định không phải bánh bao. Mọi người không nên gấp, Tiêu Lê Hoa của chúng ta chắc chắn không phải bánh bao.