Editor: Khuê LoạnBeta: Tiểu TuyềnTrong đầu Tiêu Lê xuất hiện hình ảnh hai đứa trẻ cực kỳ bẩn thỉu, không nhìn rõ mặt, chỉ biết là rất bẩn, vóc dáng cũng nhỏ bé, một đứa hình như bốn năm tuổi, một đứa còn lại nhỏ hơn, hình như khoảng hai ba tuổi.
Tiêu Lê hơi sửng sốt, nhớ trong nhà này hình như có mấy đứa trẻ, hai đứa trẻ này đứng lẫn trong đó, nhưng lại khác hẳn mấy đứa còn lại, hai đứa bé này rõ ràng là bẩn hơn người khác! Nàng nghĩ tự mình vừa nghĩ đến việc sinh con liền nghĩ đến hai đứa bé này.
Đột nhiên trong đầu Tiêu Lê giống như có pháo hoa nổ, làm cho người ta hạnh phúc, lại sợ không nắm bắt được, nàng thoáng cái ngồi thằng lưng, không để ý mệt mỏi trên người nhanh chóng sờ đến đống quần áo bên cạnh, vội lục tung lên, phát hiện bên trong có mấy cái quần áo của trẻ con! Nàng cẩn thận nhìn mấy bộ quần áo kia, trong lòng vui sướиɠ không tả được, lại sợ đây là quần áo của con nhà người ta, nàng lại nhớ đến cái hòm, mở hòm ra, lật giở mấy cái, liền nhìn thấy quần áo trẻ con.
Tiêu Lê trong lòng đột nhiên vỡ òa trong sự vui mừng, cầm mấy bộ quần áo kia ngồi ngẩn người trên giường gạch, chỉ là nụ cười trên gương mặt cũng càng lúc càng sâu, ánh mắt đã hơi ươn ướt.
Tiêu Lê rốt cục cũng tìm được một ít trí nhớ về hai đứa trẻ này, hai đứa trẻ này, đứa lớn tên là Thạch Đầu, đứa nhỏ tên là Mộc Đầu, đây là nhũ danh của trẻ con, tên như vậy sẽ dễ nuôi, hòn đá mẩu gỗ ở chỗ nào cũng có, sẽ không bị Diêm Vương bắt đi.
Trí nhớ về hai đứa trẻ này cũng không có nhiều lắm, có thể thấy được căn bản là Tiêu Lê Hoa không thích chúng, ở trong trí nhớ nàng đối xử với hai đứa bé này rất lạnh lùng, không để ý đến chúng, nên mới khiến hai đứa trẻ con có mẹ mà lại bẩn thỉu đến như vậy.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Lê cảm thấy tức giận đối với Tiêu Lê Hoa, nàng nghĩ nàng ta sao có thể làm như vậy, cho dù nàng ta gả cho người đàn ông mà mình không thích, cũng không thể đối xử với con của mình như vậy được! Nàng muốn có con mà không được, Tiêu Lê Hoa kia có tận hai đứa con trai lại không biết thương yêu, thật là không biết đủ. Bây giờ thì tốt rồi, nàng trở thành Tiêu Lê Hoa, bỗng nhiên có hai đứa con trai, hai đứa nhóc đáng thương sau này sẽ trở thành con của nàng, nàng sẽ yêu thương chúng như bảo bối!
Có con trai, tinh thần Tiêu Lê trở nên tốt hơn, thoải mái tinh thần, ngay cả vết thương trên đầu cũng không thấy đau nữa, toàn thân cũng không còn yếu ớt như lúc nãy nữa.
Tiêu Lê không muốn ngồi trên giường gạch, nàng muốn đi tìm hai con trai của nàng.
Ở dưới giường gạch tìm thấy một đôi giày, Tiêu Lê đi vào, vừa định đi ra ra ngoài, nàng lại nhớ trên đầu còn có vết thương, nàng tìm thấy một miếng vải cũng không lớn, màu lam, quấn trên đầu nhìn cũng không tệ, giống như là lúc trước quấn gọn đầu tóc để làm việc nhà, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa kia không biết đã có bao nhiêu năm tuổi, cũng không còn kín, đẩy một cái phát ra tiếng két chói tai. Nhưng Tiêu Lê không để ý, nàng đánh giá phía bên ngoài, nghĩ sau này nơi đây sẽ là nhà của nàng.
Đây là một cái viện hình chữ nhật, rất lớn, nhà giữa có năm gian phòng, tường trát bùn, nhưng cũng được lợp ngói, mà bên trái có hai gian sương phòng, bên phải cũng có hai gian sương phòng, đều là tường trát bùn, phía trên lợp cỏ. Tiêu Lê nghĩ đây chính là nhà lợp bằng cỏ tranh đi, nàng lớn lên ở nông thôn, cũng chưa từng nhìn thấy nhà nào như vậy, có chút mới mẻ. Có điều Tiêu Lê nhìn nóc nhà tranh này, lại nhớ đến trước đây Tiêu Lê Hoa từng vì hình thức gian phòng này mà làm ầm ĩ.
Gian phòng chính giữa của Tạ gia là nhà chính, cũng là chỗ đãi khách ăn cơm, Đông phòng là phòng của hai vị đại lão gia và lão thái thái, Tây phòng là phòng của con gái, vốn là nơi Như Ý và Cát Tường ở, bây giờ là Như Ý ở cùng hai cô cháu gái của Đại phòng và Tam phòng. Đông phòng thứ hai là Đại phòng ở, Tây phòng thứ hai là chỗ mấy đứa trẻ con trong nhà ở. Mà Nhị phòng ở Đông sương phòng, một phòng khác để trống, để cho thân thích đến chơi làm khách ở. Tam phòng và Tứ phòng ở Tây sương phòng.
Tiêu Lê Hoa vốn tâm cao, vốn không muốn gả, cho nàng ta ở phòng cỏ tranh đương nhiên là không chịu, vì thế làm ầm ĩ náo loạn, nhưng cuối cùng cũng không gây ra được chuyện gì, bởi vì Uông thị nói nếu nàng ta còn dám náo tiếp sẽ bỏ nàng ta đuổi về nhà mẹ đẻ, đến lúc đó cũng không còn ai dám cưới nữa, mà nhà mẹ đẻ Tiêu Lê Hoa cũng sợ mất mặt, nói nếu như nàng ta bị bỏ sẽ bán nàng ta đến chỗ thâm sơn cùng cốc, nàng ta mới chịu đàng hoàng yên phận.
Tiêu Lê nhớ đến những trí nhớ này cười khổ một tiếng, nghĩ lại nữ nhân cổ đại đúng là rất sợ bị hưu, lại càng sợ bị người trong nhà đem đi bán. Nàng không sợ, nàng muốn tự làm chủ cuộc sống của mình, cố gắng kiếm tiền, không chỉ vì mình, còn vì con cái, nàng hiện giờ đã làm mẹ rồi!
Vừa nghĩ tới con trai, Tiêu Lê liền không nghĩ này nọ nữa, muốn đi tìm con trai trước!
“Ơ này! Ta đã nói không phải là không có chuyện gì lớn sao, không phải đã dậy được rồi đây sao? Một lượng bạc cứ thế mất trắng rồi! Sớm biết có thể tiết kiệm được, có thể mua được bao nhiêu trứng gà, bao nhiêu thịt, bao nhiêu vải nha! Hiện tại thấy đúng là cần gì uống thuốc đâu. Thật là lãng phí!”
Giọng nói chói tai này, vừa nghe đã biết là Lý thị.
Tiêu Lê nhìn thấy Lý thị từ phòng phía Nam đi ra ngoài, nàng ta mặc tạp dề buộc ngang hông, đang lau tay, ánh mắt nhìn nàng giống như nhìn kẻ trộm, nàng khẽ cau mày, nhưng lúc này nàng cũng không thèm so đo những việc này, hỏi xem con trai ở đâu quan trọng hơn.
“Tam tẩu, Thạch Đầu và Mộc Đầu có ở nhà không?”
“Hỏi bọn chúng làm gì? Lát nữa lúc ăn cơm tự nhiên sẽ về, còn đúng giờ hơn mấy con lợn gào lên đòi ăn! Ngươi đã dậy rồi thì giúp làm việc đi! Đừng có mà lười biếng! Ngươi đã tiêu hết một lượng bạc! Sau này cơm trong nhà là do ngươi nấu!”
“Tam tẩu, có người nói chuyện như ngươi sao? Ai lại đem cháu mình ra so sánh với lợn? Ta so con trai ngươi với lợn thì trong lòng ngươi có vui vẻ không hả?”
Tiêu Lê nghe Lý thị nói, nàng biết bây giờ nàng có con trai, tình mẫu tử đang dâng trào, lại có người dám sỉ nhục bọn chúng. Hơn nữa nghe Lý thị cứ mở mồm là nhắc đến một lượng bạc kia, làm nàng càng thấy bực mình.
Trong nhà này chi tiêu chung, thu vào đều nộp vào trong, tiêu xài cũng là từ trong công trung bỏ ra, nàng bị thương, chi tiêu cũng là từ trong công trung bỏ ra, Lý thị có tư cách gì mà nói chuyện này? Nàng mặc dù tính tình không khó ưa như Tiêu Lê Hoa, nhưng cũng không phải là mặc cho người ta khi dễ, đời trước Tiêu Lê bởi vì quá mềm yếu khi ở nhà chồng nên mới bị sảy thai, sau đó trở thành người không bị khi dễ, đời này nàng cũng không thể sợ một đại gia đình chưa ở riêng.
Lý thị nghe Tiêu Lê nói xong liền nhảy dựng lên, tức giận nói: “Con của ngươi mới là lợn! Ngươi dám mắng con ta là lợn? Con ta vô cùng thông minh lanh lợi! Giỏi hơn con ngươi gấp vạn lần!”
Tiêu Lê hừ lạnh một tiếng: “Xem đi, so sánh con ngươi với lợn thì ngươi khó chịu như vậy, thế ngươi nói con ta là lợn thì không tức giận được sao? Muốn không bị người khác mắng chửi, trước tiên lau sạch miệng mình đi đã! Nếu không thì ta cũng không phải là dễ bắt nạt đâu!”
Trong lòng Tiêu Lê cảm thấy may mắn vì Tiêu Lê Hoa trước kia là một người đàn bà chanh chua, nếu không chính mình có khi cũng phải giả vờ là một người mềm yếu mới có thể không bị người ta phát hiện sự thay đổi?
Lý thị bị Tiêu Lê Hoa nói cho đỏ bừng mặt, chỉ vào Tiêu Lê Hoa mắng: “Hai tên nhãi con kia chính là lợn! Sao có thể so sánh với con trai của ta! Con của ta thông minh lanh lợi sau này còn có thể thi đỗ Trạng Nguyên! Hai đứa con trai của ngươi bẩn như lợn, sau này đi làm ăn xin ăn mày cũng bị người ta ghét bỏ!”
Tiêu Lê đột nhiên nhìn thấy ở cửa lớn có một lão thái thái mặc áo màu lam, đầu tóc bạc trắng, nghĩ đây chính là mẹ chồng Uông thị rồi, nàng dùng sức áp chế lửa giận, nghĩ không cần cãi lộn nữa rồi, họng nàng còn rất đau, rốt cục có thể tiết kiệm chút nước bọt.
Nghĩ vậy, Tiêu Lê đột nhiên nhìn thấy một cái đầu nhỏ, sau đó phía dưới cái đầu nhỏ đó lại lộ ra một cái đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn, nhưng thoáng cái nàng đã nhận ra, đây là con trai của Tiêu Lê Hoa.
Không, bây giờ là con trai của Tiêu Lê nàng rồi!
Tiêu Lê nhìn hai cái đầu nhỏ vô cùng bẩn kia, tâm tình cực kỳ kích động, đây chính là con trai của nàng, trước kia mẹ bọn chúng không tốt, hiện tại nàng làm mẹ nhất định sẽ che chở cho chúng, nghĩ như vậy, một ít nhẫn nại trong lòng Tiêu Lê liền tan thành mây khói!