Edit: Trang Nguyễn
Beta: Tiểu Tuyền
Như Ý vào thôn lúc đêm đen không người, nghe được giọng nói của nàng thì Tạ Hữu Khang không quá muốn mở cửa, bây giờ trong lòng hắn người muội muội này chính là điềm xấu, có gan lớn đến dám gϊếŧ người, ai biết được cho nàng vào trong nhà thì sẽ là cái dạng gì chứ. Nếu chứa chấp tội phạm mà bị phát hiện thì cũng là trọng tội,hắn cũng là người có vợ con rồi, không muốn vì Như Ý mà chịu dựng phong hiểm lớn như vậy.
Như Ý ở bên ngoài kêu vài tiếng, không thấy Đại ca ra mở cửa, vừa đói vừa mệt vừa sợ nên đã mở miệng uy hϊếp: “Đại ca, nếu ngài không mở cửa để ta vào thì các người hãy coi chừng đó! Ngàicùng vợ của ngài, con của ngài chỉ cần có một người không chú ý thì ta sẽ gϊếŧ hết! Hiện tại để cho ta vào ăn no rồi nghỉ ngơi, sau đó ta sẽ đi! Nhanh mở cửa ra!”
“Đến rồi đây! Không phải là ta đột nhiên nghe được giọng nói của muội nên có chút không dám tin tưởng sao? Không phải là không muốn mở cửa cho muội đâu, muội còn dám uy hϊếp Đại ca nữa sao, coi chừng ta nói cho cha nương!” Tạ Hữu Khang nghe Như Ý nói xong thì trong lòng vừa sợ vừa hận. Lúc trước Như Ý dám ra tay với hai đứa con trai của Tứ đệ, hiện tại lại gϊếŧ người, nàng ta đã giống như con sói giữa mùa đông bị buộc đến bước đường cùng nên đỏ mắt rồi. Bản thân mình không nên trêu chọc nàng ta, nếu không nàng ta thật sự dám xuống tay gϊếŧ cả nhà mình mất.
Dù sợ dù hận cũng chỉ có thể mở cửa ra, kéo Như Ý vào trong, đưa đầu ra bên ngoài nhìn hai bên dò xét một chút, không phát hiện ra bóng dáng hay động tĩnh nào mới nhanh chóng đóng cửa lại.
“Muội còn dám trở về sao? Hiện tại khắp nơi đều đang lùng bắt muội, muội đến đây không phải là tự đi chịu chết sao?” Tạ Hữu Khanh hạ giọng nói, “Muội đã trộm bạc trong nhà đi rồi, ngay cả y phục cũng mang theo, tại sao lại không cao chạy xa bay đi?”
“Ta đói bụng, huynh mau để đại tẩu đem cơm đến phòng ta đi. Nói cho nàng ta biết, nếu nàng ta dám để lộ tin tức thì dù ta không gϊếŧ được các ngươi, đến lúc đó ta cũng sẽ nói với quan phủ các ngươi đã chứa chấp ta bao nhiêu ngày, cho các ngươi có nhảy sông tự vẫn cũng không thể rửa sạch được!” Như Ý nói xong thì vội vã chạy về phòng mình, nàng thật sự là mệt mỏi, hơn nữa nàng còn muốn gặp cha nương, giống như hài tử bị ủy khuất muốn chạy đến bên người cha mẹ.
Tạ Hữu Khang giậm chân một cái, thầm nghĩ thật sự là gia môn bất hạnh!
Phương thị nghe thấy Như Ý trở về thì bị hù nhảy dựng lên khỏi giường gạch, vừa muốn lớn tiếng trách móc đã bị Tạ Hữu Khang quát lớn. Nàng ta cũng biết là không thể lớn tiếng, chỉ dám oán hận mà dùng tay đập vào giường, trong miệng nhỏ giọng mắng chửi: “Chết tiệt! Sao nàng ta không chết ở bên ngoài luôn đi! Gϊếŧ hết người ngoài rồi bây giờ lại muốn hại người trong nhà sao? Nàng ta là đồ sao chổi! Là tang môn tinh đó!”
“Nói nhảm cái gì đó? Cái gì mà tang môn với không tang môn chứ?”Trong lòng Tạ Hữu Khang vốn đã sợ hãi, nghe Phương thị lẩm bẩm như vậy nữa thì càng sợ hơn.
“Không được, mau mang con qua đây ngủ với chúng ta mau, lỡ như bị bà điên kia nửa đêm gϊếŧ vào thì rất nguy hiểm đó!” Phương thị mang giày vào rồi chạy ra ngoài, đi đến một nửa lại sợ hãi, nói với nam nhân nhà mình: “Ta không dám ra ngoài, nếu bà điên kia gϊếŧ ta thì làm sao bây giờ?”
Tạ Hữu Khanh trừng mắt nói với nàng: “Nó gϊếŧ nàng làm gì! Chỉ cần nàng không khai nó ra, không kêu gào thì nó ngại không có việc làm mà đi gϊếŧ người hả? Nàng để cha nương ở đâu rồi? Nàng đừng đi gọi con nữa, ngày mai cho chúng ra ngoài ở đi, chúng ta phải đối xử ôn tồn với Như Ý, nó chắc chắn sẽ không ác như vậy đâu!”
Phương thị nghe cũng nghĩ như vậy, không cảm thấy sợ nữa, đi đến nhà bếp lấy đồ ăn cho Như Ý.
Tạ Sinh Tài thấy Như Ý trở về thì hung hăng tát nàng ta mấy phát, lại đá nàng ta một cái, Như Ý bị té trên mặt đất, thuận thế quỳ luôn trên nền, nước mắt lưng tròng cầu xin Tạ Sinh Tài cứu nàng.
Uông thị nằm ở trên giường gạch không nhúc nhích được, chỉ chảy nước mắt, trong miệng phát ra mấy tiếng a a, khiến người khác nghe xong thì trong lòng cảm thấy chua xót.
Như Ý nhìn Uông thị hỏi: “Nương, nương làm sao vậy? Sao nương không đứng dậy nhìn con vậy?”
Tạ Sinh Tài thiếu chút nữa thì đá thêm một cái nữa, nói: “Đồ bất hiếu nhà ngươi! Nếu không phải ngươi thì sao nương của ngươi lại bị tức đến đổ bệnh như thế này chứ hả? Mặt mũi của Tạ gia chúng ta đều bị ngươi làm hỏng cả rồi! Ngươi còn trở lại đây làm cái gì? Lúc ra đi không phải ngươi đã trộm tiền đi rồi sao? Sao ngươi còn về đây nữa, có bản lĩnh thì cả đời này cũng đừng trở về!”
Như Ý khóc sướt mướt nói ra tất cả mọi chuyện nàng gặp ở bên ngoài, cầu xin Tạ Sinh Tài cứu nàng ta.
Tạ Sinh Tài ngồi ở bên giường nhìn bộ dạng thê thảm của Như Ý, vừa xấu vừa bẩn vừa gầy, ở đâu còn nửa điểm bóng dáng của cô nương xinh đẹp ngày xưa? Hắn vừa tức vừa hận lại đau lòng, trong mắt cũng chảy xuống hai hàng nước mắt, tay vỗ chân, vỗ đến nỗi khiến người nghe thấy đều cảm thấy đau thay hắn.
Như Ý ăn hết cơm thừa mà Phương thị đem ra như hổ đói, ăn xong thì uống nước, rồi ngồi ở trên ghế rụt cổ cầu xin người nhà cứu nàng.
Lúc này Phương thị cũng không sợ nữa, nói với Như Ý: “Đại tẩu nói với muội a, muội xúc động đi báo thù như vậy làm cái gì? Cho dù có báo thù thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, ít nhất phải khiến người khác không thể nghĩ đến muội được. Muội thì ngược lại, vừa mới động thủ đã khiến người khác nghĩ ngay đến muội rồi. Hiện tại khắp nơi đều là công văn bắt muội, muội cứ trốn trong nhà mãi thế này cũng không phải kế lâu dài, Vương bộ đầu kia đã nói là không cho phép nhà chúng ta giấu muội rồi, còn nói có thể bất ngờ đến nhà nữa. Hắn khẳng định cũng đã bảo người trong thôn nhìn chằm chằm vào nhà chúng ta rồi.”
Phương thị đang muốn dọa Như Ý rời đi.
Như Ý nói: “Muội chỉ định ở nhà trốn vài ngày thôi, chờ đến khi muội dưỡng thân thể tốt hơn thì mọi người phải cho muội một ít bạc, ít nhất phải để cho muội chạy xa một chút.”
Phương thị nghe thấy Như Ý chỉ tính toán ở lại vài ngày thì trong lòng thoáng buông lỏng, thế nhưng lại nghe được nàng muốn tiền thì lại cảm thấy thịt đau. Bọn họ cũng từng có được chỗ tốt từ trên người Như Ý, thế nhưng để bọn họ giao ra số tiền đã đến tay này thì bọn họ không muốn đâu. Số tiền này bọn họ dự định để cho con trai đến trường đó.
Ngược lại Tạ Sinh Tài thì nói sẽ nghĩ biện pháp kiếm số tiền này cho bọn họ.
Một đêm này mọi người ở nhà cũ ngủ không được, nhất là Phương thị, nàng ta nghĩ đến chuyện cha chồng nói cho tiền Như Ý, nhưng mà tiền kia vốn phải thuộc về bọn họ cơ mà, dựa vào cái gì mà phải cho Như Ý chứ? Lúc trước Như Ý đã trộm không ít rồi, hiện tại còn lấy thêm khiến cho trong lòng nàng ta cảm thấy rất khó chịu.
Phương thị nói ra sự không cam lòng của mình với nam nhân nhà mình, Tạ Hữu Khang nói nàng đừng biểu hiện ra ngoài, còn thuật lại câu nói độc ácmà Như Ý nói với hắn lúc ở trước của nhà cho nàng nghe. Nhưng chuyện này càng khiến cho Phương thị cảm thấy Như Ý là bạch nhãn lang, cảm thấy sau này nói không chừngnàng ta còn có thể trở về. Như vậy chẳng phải là nhà bọn họ vĩnh viễn phải chờ đợi trong lo lắng, còn phải tùy thời chảy máu cắt thịt (tốn tiền) sao?
Phương thị cũng là người có tâm nhãn, làm chuyện xấu cũng không muốn bị người ta biết được, không muốn đắc tội với ai. Trước kia nàng ta quen lợi dụng Lý thị, lần này nàng ta cũng nghĩ Lý thị là một sự lựa chọn khá tốt, cho nên nàng ta không để lại dấu vết mà tiết lộ với Lý thị chuyện Như Ý đang ở trong nhà, hơn nữa còn phàn nàn bên tai nàng ta chuyện lúc trước Như Ý đã cầm không ít bạc từ trong nhà rồi, còn nói nhà Tạ Hữu Thuận và nhà thôn trưởng hận Như Ý bao nhiêu, lại nói thêm nếu đi quan phủ báo án thì có thể được bao nhiêu tiền thưởng, thành công khơi dậy tâm tư của Lý thị.
Lý thị muốn có tiền thưởng, lại muốn thay Tiêu Lê Hoa xả giận để bợ đỡ bọn họ. Nếu Như Ý bị bắt thì người trong thôn sẽ thả lỏng hơn, mà nàng là người vì dân trừ hại,mọi người không thể nói nàng lòng dạ độc ác được. Cha chồng mẹ chồng cũng không thể mắng nàng, đến lúc đó chỉ cần nói là sợ Như Ý hại bọn họ là được.
Lý thị trái lo phải nghĩ, lại nói với Tạ Hữu Hòa, Tạ Hữu Hòacũng bị thuyết phục, đi báo án.
Phương thị nhìn chằm chằm cửa nhà bọn họ, biết rõ bọn họ đã hành động, nàng ta lập tức đi báo cho Như Ý. Nàng ta bảo Như Ý phải nhanh chóng rời đi, nếu không đến lúc đó mà bị bắt được ở nhà cũ thì bọn họ cũng sẽ bị định tội!
Như Ý cũng bất chấp tất cả, nghe Phương thị nói xong thì liền chạy lên núi, chỉ có chạy đến đó thì mới không dễ bị bắt được, nàng ta đi theo con đường vắng vẻ nên trên đường cũng không gặp được người nào. Lúc chạy đến cạnh thôn, nàng ta nhìn qua những nhà ở mới được xây lên, nhìn nhìn nhà của Tứ ca, lại nhìn qua nhà của Tam ca, trong mắt hiện lên hung quang.
Tiêu Lê Hoa vội vàng chạy về nhà, hỏi Tạ Hữu Thuận: “Con chúng ta đâu rồi?”
Tạ Hữu Thuận đáp lại: “Đang chơi đùa ở hậu viện, sao sắc mặt nàng trắng như vậy?”
Tiêu Lê Hoa chạy đến hậu viện thấy Thạch Đầu và Mộc Đầu đang ở đó chơi ngựa gỗ mà Tạ Hữu Thuận làm cho chúng thì mới thả lỏng người, nói với Tạ Hữu Thuận: “Vừa rồi ta giống như nhìn thấy một người rất giống Như Ý, ta sợ hãi.” Tiêu Lê Hoa không sợ Như Ý tổn thương mình, nàng chỉ sợ Như Ý làm hại con trai mình thôi. Như Ý là người đã có tiền lệ rồi, lúc trước nàng nói cho Như Ý ai là kẻ hại nàng ta, chính là hi vọng Như Ý đừng nhắm vào nhà mình. Kết quả là Như Ý biến thành hung phạm gϊếŧ người, nàng có chút sợ Như Ý đã gϊếŧ người đỏ mắt rồi.
Tạ Hữu Thuận nghe xong cũng nghiêm túc hẳn lên, nói: “Nàng không nhìn lầm chứ?”
Tiêu Lê Hoa nói: “Có sáu bảy phần tương tự, chính là có chút gầy hơn, nhưng tư thế đi đường kia thì rất giống.”
Tạ Hữu Thuận cảm thấy có lẽ là Như Ý trở về thật rồi, Đại ca Đại tẩu có chút không thích hợp a, hắn thầm nghĩ đây là chứa chấp phạm nhân đó, cho dù có là muội muội ruột thì đây cũng là tội lớn. Chẳng qua là tại sao bây giờ Như Ý lại ra ngoài, hiện tại đang là ban ngày mà,có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Tạ Hữu Thuận muốn đi ra ngoài, rồi lại không yên tâm chuyện trong nhà, cuối cùng quyết định đưa vợ và hai con trai đến nhà Nhị ca trước, để tiện chiếu ứng lẫn nhau rồi hắn lại đi nghe ngóng tin tức.