*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Beta: Rya
Góc tường của người quen đương nhiên không tiện đào tùy tiện, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lâm Sở Trì không có ý định làm đầu bếp riêng, nếu như cô bằng lòng thì với tay nghề của cô, Ngô Sáng Hữu cảm thấy mình chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với chú Cố.
Dù sao hai người cũng là người trưởng thành, cũng không thể ăn mãi ở nhà bếp, nếm vài miếng rồi kiềm chế thu tay lại.
“Chúng ta vẫn nên ra ngoài trước đi.” Ngô Sáng Hữu cảm thấy chờ ở nhà bếp thực sự quá thử thách sự tự chủ của mình, quay qua nói với Cố Hoài Dục.
Cố Hoài Dục khẽ gật đầu, đi ra phòng khách ngồi nói chuyện với anh ta.
Đợi đến khi bữa tiệc cả chuẩn bị xong, toàn bộ nhà bếp đều nồng nặc mùi đồ biển. Trong quá trình nấu ăn, Lâm Sở Trì đã trao đổi không ít kinh nghiệm với hai người Cao, Hoàng.
Nhóm ba người, tất có người hơn. Tay nghề của hai người Cao, Hoàng không bằng Lâm Sở Trì, nhưng bọn họ cũng có chỗ am hiểu, hơn nữa đều có ý nghĩ của mình đối với mỗi món ăn, ngược lại Lâm Sở Trì cũng học được ít thứ từ trên người bọn họ.
Còn hai người Cao, Hoàng, qua giao lưu hai bên, phát hiện cô không chỉ có kỹ năng dùng dao, giỏi khống chế độ lửa, còn có năng lực ước lượng gia vị tuyệt vời, bọn họ thực sự càng ngày càng khâm phục.
Nói không quá, nếu như bọn họ trẻ lại mười mấy tuổi, đối mặt với yêu nghiệt giới đầu bếp này, bọn họ thậm chí có ý nghĩ muốn bái sư học nghệ.
Làm đầu bếp riêng, bọn họ khác Lâm Sở Trì, đương nhiên không thể cùng ăn cơm với chủ nhà. Bởi vậy trước khi dọn món ăn, hai đầu bếp giao lưu kinh nghiệm nấu ăn cùng với Lâm Sở Trì vẫn chưa hết thòm thèm trao đổi phương thức liên lạc với cô.
Đêm nay toàn bộ bàn tiệc cá này chủ yếu vẫn là do hai người Cao, Hoàng làm, Lâm Sở Trì chỉ làm thanh ngư ngốc phế, cá kho, canh cá dưa cải.
Cá trắm khoCanh cá dưa cảiMà trừ ba món này ra, còn có cá chua ngọt, canh đầu cá nấu đậu hũ, cá kho, cá hầm cà chua, cà ri trứng cá, canh cá, thêm hai món ăn chay khác.
Sau khi vào bàn, cha con họ Ngô lại bày tỏ sự cảm ơn với Lâm Sở Trì rồi mới ăn cơm.
Toàn bộ món cá trên bàn, mỗi món đều sắc hương vị đầy đủ, nhưng nếu so sánh, vẫn là ba món Lâm Sở Trì làm trông hấp dẫn hơn.
Cố Hoài Dục và cha con họ Ngô gần như không hẹn mà cùng động đũa với ba món này trước, chỉ cảm thấy thanh ngư ngốc phế vừa vào miệng là tan ngay, cá kho ngoài giòn trong mềm, canh cá dưa cải càng non mềm sướиɠ miệng.
Ngược lại Lâm Sở Trì không giống bọn họ, cầm đũa ăn món khác trước.
Không thể không nói, canh đầu cá hầm đậu hũ của đầu bếp Cao vẫn rất ngon, canh tươi vị ngon, đến ngay cả đậu hũ cũng rất ngon miệng.
Canh đầu cá hầm đậu hũCòn món cá chua ngọt do đầu bếp Hoàng làm, mùi vị tổng thể cũng rất ổn, đặc biệt là bên ngoài cá giòn thơm ngon miệng, thêm vào nước sốt chua ngọt càng kí©h thí©ɧ vị giác. Nếu nói chỗ thiếu sót duy nhất là gì, có lẽ chính là phải khống chế độ lửa tốt một chút.
Cá chua ngọtCòn cá chua ngọt, đầu bếp Hoàng nấu món cá hầm cà chua trông đặc sắc hơn, cà chua ngọt rất ngon, chỉ là miếng cá ở trong mắt người khác thì rất tốt, dưới cái nhìn của cô vẫn còn có chỗ tốt hơn.
Mặt khác canh cá, cà ri trứng cá, cá kho tộ không thể nói ăn không ngon, nhưng so với mấy món ăn khác vẫn kém một chút, đặc biệt là trứng cá trong món cà ri trứng cá, khiến Lâm Sở Trì không quá hài lòng.
Nói toàn diện, Lâm Sở Trì cảm thấy tay nghề của hai người Cao, Hoàng cũng tạm được, vì thế ăn bữa cơm này vẫn ổn, đặc biệt là canh đầu cá hầm đậu hũ, cô uống một chén to.
Chẳng qua cô cảm thấy cũng được, Cố Hoài Dục và cha con họ Ngô lại thoả mãn đến mức không thể thoả mãn hơn.
Đặc biệt là cha con họ Ngô, ăn cơm với thanh ngư ngốc phế hết sạch một chén cơm, chờ lúc ăn cá lại ăn hết một chén cơm nữa, hai chén cơm vào bụng đã cảm thấy no, nhưng ai bảo canh cá dưa cải quá ngon, bọn họ lại ăn thêm nửa chén cơm.
Lâm Sở Trì làm canh cá dưa cải, dưa cải giòn giòn, miếng cá non mềm tươi ngon, đến ngay cả canh cũng có thể uống hoặc là chan cơm ăn.
Không có so sánh sẽ không phát hiện, cùng là miếng cá, so miếng cá trong canh cá với canh cá dưa cải, từ vẻ ngoài đến mùi vị đều chênh lệch không ít.
Thường ngày Ngô Sáng Hữu cảm thấy tay nghề hai đầu bếp riêng của mình rất tốt, nấu ngon hơn những đầu bếp của rất nhiều nhà hàng khác, nhưng ngày hôm nay ăn bữa cơm này, anh ta mới hiểu được cái gì gọi là núi này còn có núi cao hơn.
Không riêng gì canh cá không sánh bằng canh cá dưa cải, ăn riêng cá kho vẫn được, nhưng sau khi ăn cá kho tộ rồi lại cảm thấy vẫn là cá kho tộ thơm hơn.
Còn thanh ngư ngốc phế, những món ăn khác càng không có cách nào sánh bằng nó.
Sau khi bữa tối kết thúc, Ngô Sáng Hữu cuối cùng vẫn không nhịn được, uyển chuyển hỏi dò Lâm Sở Trì có ý nghĩ làm đầu bếp riêng hay không.
Lâm Sở Trì đương nhiên không có ý nghĩ ấy, lắc đầu đưa ra đáp án phủ định.
“Vậy thì thật là đáng tiếc.” Ngô Sáng Hữu nói xong ngược lại cũng không miễn cưỡng, mà tặng quà cảm ơn thay ông nội mình.
Có lẽ là vì được ông nội nuôi lớn, Lâm Sở Trì bao dung và quan tâm với người già hơn, ngày hôm nay cô đồng ý lại đây nấu ăn không phải vì tiền tài, bởi vậy trực tiếp từ chối.
Ngô Sáng Hữu nhìn ra cô thật lòng không muốn, nhưng người ta cố ý tới nhà nấu ăn, nào có lý để người ta tay không mà về.
Anh ta đẩy ông nội mình ra, lấy lý do “Người lớn tặng quà, không thể từ chối”, kiên trì nhét tiền lì xì vào tay Lâm Sở Trì.
Thực sự từ chối không được, Lâm Sở Trì thấy tiền lì xì không dày lắm, chỉ có thể nói cảm ơn sau đó nhận lấy.
Bữa tối kết thúc thì bên ngoài đã tối, không cần cô mở miệng, Cố Hoài Dục đã chủ động có ý đưa cô về nhà.
Lâm Sở Trì không quen thuộc nơi này, đương nhiên sẽ không từ chối để anh đưa mình về, sau khi nói lời tạm biệt thì rời đi cùng anh.
Xe lái ra khỏi biệt thự không bao lâu, Cố Hoài Dục mở miệng nói: “Ngày hôm nay thực sự đã làm phiền cô rồi, cảm ơn cô.”
Người lớn trong nhà anh qua đời tương đối sớm, ông Ngô là bạn tốt của ông nội anh, từ nhỏ đã rất săn sóc anh, đặc biệt là sau khi cha mẹ cũng không còn, ông quan tâm anh còn hơn cháu trai ruột.
Ông cụ đã lớn tuổi như vậy, thanh ngư ngốc phế chính là nguyện vọng cuối cùng của ông ấy, có thể thỏa mãn nỗi nhớ ấy lúc ông ấy còn sống, Cố Hoài Dục thật sự biết ơn cô từ tận đáy lòng.
“Các anh thật quá khách sáo.” Từ khi tới đây đến bây giờ, Lâm Sở Trì cũng không nhớ rõ mình nghe được bao nhiêu tiếng cám ơn, giọng điệu lộ ra chút bất đắc dĩ.
Cố Hoài Dục nghe vậy không khỏi cười lên, lập tức nghĩ đến gì đó: “Nhà tôi ở ngay gần đây, cô muốn đi thăm Sơ Nhất không?”
“Có thể không?” Từ sau khi Lâm Sở Trì xuyên qua tiếp xúc với đám mèo trong trường học, đã yêu những bé đáng yêu lông xù này, nghĩ đến con chó to thông minh lại đáng yêu kia, con mắt cô hơi sáng lên.
Cố Hoài Dục nhớ cô rất thích con chó của mình mới đề nghị thế này, thấy cô có hứng thú, bèn chở cô đến nhà mình trước.
Nhà anh ở cùng khu biệt thự với nhà họ Ngô, cũng chỉ lái xe mấy phút.
Dù sao cũng là buổi tối, Cố Hoài Dục nghĩ mới ăn cơm xong rời nhà họ Ngô, cô cũng sẽ không mệt hoặc là khát nên không mời cô vào trong nhà mà gọi Sơ Nhất ra chơi với cô.
Con chó Border Collie trắng đen xen kẽ trông còn đáng yêu hơn trong video, trong đôi mắt đen lay láy lộ ra sự thông minh nhạy bén.
“Em là Sơ Nhất có đúng không?”
Lâm Sở Trì duỗi tay ra chào hỏi với chân nó, thấy nó chủ động giơ móng vuốt đặt vào lòng bàn tay mình, cảm thấy nó quả nhiên vừa thông minh vừa ngoan.
Mặc dù Sơ Nhất là một con chó to, nhưng nó trông dịu ngoan khiến người ta thích, làm Lâm Sở Trì yêu thích không thôi.
Hình như nó cũng rất thích Lâm Sở Trì, không chỉ chủ động cho nắm móng vuốt, rất nhanh còn xoay người đi lấy đồ chơi của mình đặt trên tay cô.
Lâm Sở Trì nhìn dĩa tròn trên tay, nhìn ra nó muốn mình chơi cùng nó, cô thử ném dĩa đi.
Sơ Nhất đuổi theo cái dĩa được ném ra ngoài, cái đuôi đằng sau đong đưa nhanh chóng, hiển nhiên rất vui vì có người chơi với nó.
Bên ngoài biệt thự vốn trải thảm cỏ vì nó, thêm vào ánh đèn xung quanh rất sáng, dù là buổi tối cũng không ảnh hưởng tới việc chơi ném dĩa.
Lâm Sở Trì là một đầu bếp, đừng thấy dáng người cô mảnh khảnh, nhưng vẫn có bắp thịt, chơi trò này với Sơ Nhất có vẻ thành thạo điêu luyện.
Một người một chó chơi rất vui vẻ, nhưng Cố Hoài Dục bàng quan không bao lâu sợ cô sẽ bị Border Collie tinh lực dồi dào đùa mệt, khi Sơ Nhất ngậm dĩa chạy đến Lâm Sở Trì lần nữa, anh bèn mở miệng nói: “Sơ Nhất, ném dĩa về đi.”
Sơ Nhất còn chưa chơi đủ, vừa ngậm dĩa ném lắc đầu vừa phát ra tiếng “ư ử”.
Ai có thể từ chối một chú chó biết kêu “ư ử” làm nũng chứ Lâm Sở Trì không thể.
“Tôi chơi với nó một lần cuối cùng thôi.” Cô nói xong không biết có phải sợ Cố Hoài Dục không đồng ý hay không, khom lưng lấy dĩa bên mép Border Collie ném đi.
Sơ Nhất thấy vậy, lập tức hưng phấn xoay người đuổi theo, không bao lâu đã nhảy lên cắn dĩa lần nữa.
Có thể là phát hiện cô có thể không nghe lời chủ nhân mình, Border Collie thông minh cắn được dĩa nhanh chóng chạy về bên người cô.
Lâm Sở Trì muốn nhận nhưng lại hơi lo Cố Hoài Dục, không khỏi nhìn sang anh.
“Chơi 3 phút nữa thôi.” Cố Hoài Dục nghĩ đến hồi trước ở trường học rõ ràng cô rất nghiêm khắc với đám mèo, hơi không hiểu sao đến Sơ Nhất của mình cô lại dung túng nó như thế.
Cũng may Lâm Sở Trì không biết ý nghĩ trong lòng anh, nếu không chắc chắn phải giải thích hai câu, cô nghiêm túc với mèo chỉ giới hạn lúc Xấu Xa không ngoan, khi nó ngoan thì cũng không nghiêm túc nổi, dù sao ai có thể từ chối một bé lông xù ngoan ngoãn chứ.
Được anh cho phép, Lâm Sở Trì rốt cuộc nhận dĩa tiếp tục chơi với nó.
“Đã chơi lâu rồi, lần sau có cơ hội chị lại chơi với em có được không?”
Sau ba phút, Lâm Sở Trì nhận lấy dĩa ném nhưng không ném đi nữa, mà ngồi xổm xuống sờ đầu dỗ dành nó.
Border Collie không hổ là Border Collie, phát hiện cô dễ nói chuyện hơn chủ nhân mình, bèn dùng đầu cọ cô cứ tiếp tục rên “ư ử” lên.
Lâm Sở Trì bị nó làm nũng đến độ hơi hối hận lúc ra ngoài không mang ít thịt khô theo, nếu không hiện tại dù sao cũng có thể sử dụng thịt khô phân tán sự chú ý của nó.
“Chúng ta không chơi nữa, lần sau chị chuẩn bị thịt khô cho em ăn có được không?”
Nghe thấy hai chữ “thịt khô”, Border Collie thông minh dường như liên tưởng đến thịt khô cực kỳ ngon hồi trước từng ăn, nó ngửa đầu nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt tựa như biết nói của nó, Lâm Sở Trì cười nói: “Vậy chúng ta hẹn vậy nhé.”
Thời gian đã không còn sớm, Lâm Sở Trì cũng không tiện kéo dài thời gian của Cố Hoài Dục nữa, chủ động nói muốn về nhà.
Lúc cô lên xe, Sơ Nhất biểu hiện vô cùng dính người, còn cố gắng dùng móng vuốt kéo cô vào trong nhà.
Điệu bộ muốn giữ người ở lại của nó quả thực quá rõ ràng, Lâm Sở Trì bị nó chọc cười, ngồi xổm xuống lần nữa ôm nó xong mới đứng dậy chuẩn bị lên xe.
“Sơ Nhất.”
Cố Hoài Dục thấy nó dây dưa không cho người ta đi, giọng điệu lộ vẻ nghiêm túc.
Dù sao cũng là con chó anh nuôi từ nhỏ đến lớn, lúc nghe ra anh tức giận thật, Border Collie lập tức không dám la lối nữa.
Thấy nó ngoan ngoãn ngồi ở tại chỗ, lỗ tai hơi cúi xuống, Lâm Sở Trì có chút đau lòng.
Cô nghĩ đến trong nhà còn có một ít thịt khô, lúc này vuốt đầu nó nói: “Chị dẫn chủ em đi lấy thịt khô, chờ anh ấy về sẽ cho em ăn thịt khô có được không?”
Lúc Border Collie nghe thấy “Thịt khô”, “Ăn”, lỗ tai trong nháy mắt dựng thẳng lên, khẽ kêu vài tiếng, như là đang đồng ý
“Thật ngoan.”
Lâm Sở Trì đạt thành nhận thức chung với nó, cuối cùng cũng thành công lên xe.
Mãi đến tận khi xe chạy đi, cô mới thu tầm mắt lại từ ngoài cửa sổ, hơi xấu hổ nói với người bên cạnh: “Xin lỗi, lát nữa có thể làm phiền anh chờ ở trường một lát không, tôi trở về vừa vặn cho mèo ăn, thuận tiện lấy thịt khô xuống cho anh.”
“Không cần phải nói xin lỗi, Sơ Nhất rất thích ăn thịt khô cô làm nên là tôi cám ơn cô mới đúng.”
Bọn họ trở lại trường học, Cô Hoài Dục không chờ ở trong xe, mà cùng cô tới chỗ cho mèo ăn.
Đám mèo trong trường này chỉ cần thấy Lâm Sở Trì sẽ dán lại, lúc này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Chị không mang đồ ăn theo bên người, các em ngoan một chút, giờ chị đi lấy có được không?”
Lúc Lâm Sở Trì đang dụ dỗ, chỉ thấy Xấu Xa đột nhiên kề sát trên người cô ngửi một cái, lập tức ngửa đầu lớn tiếng kêu lên: “Meo meo meo”
Học sinh trong trường đều gọi nó là đồ tồi, nhưng nó ở trước mặt Lâm Sở Trì vẫn rất ngoan ngoãn, đây là lần đầu nó lớn tiếng như vậy.
“Xấu Xa, em làm sao vậy?” Lâm Sở Trì hơi lo lắng nó không khỏe chỗ nào.
“Meo.”
Cô không hiểu, ngược lại Cố Hoài Dục hiểu ra gì đó, mở miệng nói: “Hẳn là ngửi thấy mùi của Sơ Nhất dính trên người cô, vì thế không vui.”
“Nhưng Sơ Nhất là chó mà.”
Lâm Sở Trì biết Xấu Xa hơi ngang ngược, mỗi lần chỉ cần nó ở đây, những con mèo khác muốn dựa vào gần cô cũng khó, thế nhưng cũng không nghĩ tới nó còn ghen với chó.
“Trừ phi chó mèo cùng nhau lớn lên, nếu không hầu hết sẽ ghét nhau.”
Nghe Cố Hoài Dục nói, Lâm Sở Trì bỗng nhiên hiểu ra: “Vì thế lúc trước nó hung dữ với anh cũng là bởi vì việc này.”
Cố Hoài Dục khẽ gật đầu.
“Vậy nếu như nó biết tôi định đưa thịt khô cho Sơ Nhất, chẳng phải là sẽ tức chết sao.” Lâm Sở Trì nói đùa một câu, sau đó chào anh một tiếng rồi về nhà lấy thịt khô trước.
Đến nhà, nghĩ đến cơn ghen mãnh liệt của tên nhóc Xấu Xa kia, cô cố ý đi rửa tay rửa mặt trước, trước khi ra cửa còn thay áo khoác.
Bản thân mẹ Lâm bớt ăn bớt mặc nhưng rất hào phóng với con gái, cái áo khoác lông màu hồng nhạt trên người cô là mẹ Lâm cố ý mua từ trên mạng cho cô, khiến khuôn mặt vốn non nớt của cô càng thêm tinh xảo.
Buổi tối bên ngoài gió thổi rất lạnh, mặc áo khoác lông vào cả người cô đều ấm áp. Lâm Sở Trì vươn tay vuốt lớp lông trên áo khoác cảm thấy rất thích, điều duy nhất làm cô hơi để ý chính là màu sắc, cảm thấy quá hồng.
Sợ Cố Hoài Dục đợi lâu, cô cầm thịt khô rồi bước nhanh về chỗ cũ.
“Cái này là cho Sơ Nhất, cái này cho anh nếm thử.” Lâm Sở Trì đưa hai bình thịt khô, bình thứ hai bỏ thêm gia vị là loại lúc trước đưa cho Triệu Nguyệt.
Cố Hoài Dục nhận lấy, nhìn khá giống khô bò khen ngợi: “Cảm ơn, trông rất ngon.”
Sau khi anh lấy được thịt khô thì về nhà, còn chưa xuống xe đã thấy Border Collie canh giữ bên ngoài, tức giận nói: “Mày chặn cửa xe rồi làm sao tao xuống?”
Lúc này Border Collie mới lùi qua bên cạnh một chút, có điều vẫn ngoắt ngoắt cái đuôi vẻ mặt chờ mong nhìn anh.
Cố Hoài Dục không hiểu, bình thường mình cũng không để nó thiếu ăn thiếu uống, sao lại nuôi nó thành tên nhóc ham ăn.
Sau khi anh xuống xe, cầm hai bình thịt khô đi vào trong, Border Collie theo sát bên cạnh, con mắt rơi vào trên tay anh.
Cố Hoài Dục vào cửa đổi giày, cởϊ áσ khoác, lúc rửa tay, Border Collie tập khuôn từng bước theo anh, suýt chút nữa làm anh vấp ngã.
Anh ngồi ở trên sô pha lại không cho ăn nó, mà cầm bình thịt khô thuộc về mình mở ra bỏ vào trong miệng.
Thịt khô có tính dai, ăn hơi mặn bên trong kèm ít cay, gia vị tươi thơm không quá nặng, có một cảm giác càng ăn càng thơm.
“Gâu~”
Chờ nửa ngày không chờ được thịt khô, trái lại nhìn thấy anh ăn một mình, Sơ Nhất cuối cùng cũng mất kiên trì, ngẩng đầu phát ra tiếng kêu kháng nghị.
Tầm mắt Cố Hoài Dục rơi xuống người nó, chỉ thấy nó giơ móng vuốt vỗ trên khay trà, hiển nhiên là bày tỏ nó cũng muốn ăn.
Nể tình hôm nay xem như là dính ánh sáng nó mới lấy được thịt khô ngon như vậy, cuối cùng anh cũng mở một bình thịt khô khác ném ra ngoài.
Lúc ném cho ăn, anh còn tiện tay dùng di động quay lại, hiển nhiên là chuẩn bị gửi cho Lâm Sở Trì xem.
Sơ Nhất ăn được thịt khô thơm ngát, cái đuôi phía sau đung đưa nhanh chóng.
Thịt khô không bỏ gia vị ăn sẽ cứng hơn một chút, hoàn toàn có thể xem như đồ ăn vặt mài răng, nó cắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng rắc rắc.
Ăn mấy miếng thịt khô hơi đỡ thèm rồi, Border Collie thông minh nhớ tới một bình thịt khô khác thơm hơn.
Cố Hoài Dục thấy nó đặt móng vuốt lên trên bình, ngửa đầu chờ mong nhìn mình, kéo móng vuốt nó xuống: “Mày không thể ăn cái này.”
“Gâu gâu gâu~”
“Bởi vì đây là của tao.” Cố Hoài Dục nói xong, che bình của mình lại, cảm thấy trước khi ngủ phải khóa bình thịt vào trong tủ bảo hiểm.
Cũng không phải anh quá khoa trương, chủ yếu là tên này rất có bản lĩnh, nếu như đặt ở trong ngăn kéo hoặc là trong tủ, chưa chắc có thể phòng được nó.
Sơ Nhất quấn quýt lấy anh đòi ăn không có kết quả, sau đó chỉ có thể đàng hoàng ăn phần của mình.
Nó thật sự rất thích thịt khô Lâm Sở Trì làm, thừa dịp Cố Hoài Dục đi tắm, cái tên này tự mình mở nắp ăn trộm một nửa.
Cố Hoài Dục đi ra từ buồng tắm chỉ thấy nó yên tĩnh nằm nhoài bên ổ, trong lòng đã đoán được cái gì, chờ khi lấy thịt khô đặt trong ngăn kéo ra nhìn, phát hiện mình quả nhiên không đoán sai.
Anh quay đầu thấy tên nhóc ăn vụng này còn biết giấu đầu đi, điệu bộ không còn mặt mũi gặp người, anh tức giận nói: “Tao chẳng thèm nói mày, có nhiều như thế, mày ăn hết sẽ không còn.”
Sáng sớm hôm sau, trên đường Lâm Sở Trì đi tới nhà ăn, có số ít sinh viên dậy sớm lộ vẻ mặt cảm động nhìn cô.
“Thất Thất, hôm nay rốt cuộc có thể ăn cơm chị nấu rồi.”
“Chị biết ngày hôm qua làm sao em sống nổi không, quá khổ mà.”
“Chỉ nghỉ bán nửa ngày mà thôi, các em có cần phải vậy không?” Lâm Sở Trì buồn cười nói.
“Nửa ngày, là nửa ngày không được ăn cơm tối chị làm, em chẳng muốn đến nhà ăn, kết quả gọi thức ăn ngoài khó ăn muốn chết.”
“Em cũng thế, tối hôm qua em ra ngoài ăn bò bít tết tự chọn, bò bít tết vừa khô vừa xốp, không ngon gì cả.”
Kỳ thực trước đây cô ấy cũng đã ăn quán tự chọn đó mấy lần, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, có thể là học kỳ này bị tay nghề Lâm Sở Trì nuôi ra cái miệng kén ăn. Đặc biệt là so sánh với thịt bò xào của Lâm Sở Trì nấu, chỉ cảm bò bít tết rõ ràng chín năm phần mà còn khô như thế cho nên mới chê.
Lâm Sở Trì nghe bọn họ chê, cười động viên nói: “Được rồi được rồi, vậy trưa nay các em tới ăn cơm sớm một chút.”
Tối hôm qua cô không ở đây, ngoại trừ bọn sinh viên mua cơm trưa chỉ có một vài người đến sớm mua được cơm tối, những người khác đều chỉ có thể tìm chỗ khác giải quyết bữa tối.
Mỗi ngày ăn cơm phần cô nấu không cảm thấy gì, nay bỗng nhiên đổi chỗ ăn một bữa, bọn sinh viên càng cảm nhận sâu sắc rằng cơm phần cô nấu ngon cỡ nào.
Bởi vậy sáng nay chưa tới mười giờ, đã có không ít sinh viên đến sớm xếp hàng.
Ngoài nhà ăn số một thỉnh thoảng có sinh viên từ đằng xa đi tới, còn chưa tới giờ cơm cũng đã có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Lúc này đã sắp đến cuối tháng, rất nhiều sinh viên bắt đầu hơi eo hẹp, cho nên rõ ràng người tới nhiều hơn lúc đầu tháng giữa tháng. Đương nhiên, nhiều người như vậy đều muốn mua cơm ở ô cửa số bảy trước cửa sổ ăn cơm hiển nhiên không quá thực tế, bọn họ cũng xem vận may, có thể tới lượt thì ăn ở ô cửa số bảy, không được thì đi qua những ô cửa khác ăn tạm.
Những ô cửa khác trong nhà ăn số một cũng rất hiểu rõ địa vị của bọn họ, đương nhiên sẽ không để ý việc bọn sinh viên xem bọn họ như lựa chọn tạm bợ. Dù sao từ khi Lâm Sở Trì tiếp nhận ô cửa số bảy, chính bọn họ cũng lén lút phỉ phui, nói có ô cửa số bảy rồi còn có sinh viên chịu đến ô cửa của bọn họ ăn cơm.
“Người anh em, xin hỏi giày của cậu mua ở đâu vậy?”
Vương Hạ đang chuẩn bị tiến vào nhà ăn số một ăn cơm thì bị một người xa lạ ngăn cản, nghe anh ta hỏi giày của mình, lập tức có một cảm giác được tán thành sở thích, lúc này dừng bước giới thiệu với anh ta “Đây là…”
“Trông rất đẹp, tôi cũng muốn mua một đôi, có thể gửi liên kết cho tôi không?”
“Không thành vấn đề.” Lúc này Vương Hạ lấy điện thoại di động thêm bạn tốt với anh ta trước, tùy tiện nói, “Giờ tôi muốn đi ăn cơm, chờ ăn cơm xong sẽ gửi liên kết cho anh.”
“Vậy tôi làm phiền cậu rồi, nếu không thì tôi mời cậu đi ăn lẩu, tôi cảm thấy hai chúng ta có cùng sở thích, muốn kết bạn với cậu.”
Vương Hạ có hơi mập, tuy rằng cậu ta cũng có mấy người bạn, nhưng cho tới bây giờ không có ai chủ động kết bạn với cậu ta, lúc này cậu ta khá vui vẻ.
“Cũng đến cửa nhà ăn rồi, đâu cần anh mời, cứ đi thẳng vào trong.”
“A cái đó, tôi không phải sinh viên trường các cậu, không có cách nào mời cậu ăn cơm ở nhà ăn.”
Vương Hạ nghe vậy phóng khoáng nói: “Tôi nói sao anh có thể đứng ở cửa nhà ăn số một mời tôi ăn lẩu, tôi nói anh nghe, cơm phần của nhà ăn trường chúng tôi có thể còn ngon hơn món lẩu, tôi mời anh nếm thử.”
“Vậy ngại quá, đã nói là tôi mời cậu mà, đúng rồi, tôi tên Trương Phụng, còn không biết cậu tên là gì?”
“Tôi tên Vương Hạ.” Vương Hạ ghi nhớ rồi mau chóng đi xếp hàng, trao đổi họ tên với anh ta xong thì mời anh ta mau vào nhà ăn.
Trương Phụng không từ chối nữa, có điều sau khi đứng xếp hàng vẫn kiên trì nói: “Đã nói là tôi mời mà, cậu nhất định đừng giành với tôi, tôi chuyển tiền cho cậu.”
Nói xong anh ta tính toán lát nữa hai người sẽ ăn ở nhà ăn bao nhiêu tiền, tính tổng rồi chuyển qua cho cậu ta.
“Anh quá khách sáo rồi.” Vương Hạ vốn không chịu nhận, nhưng thái độ của Trương Phụng rất kiên quyết, cướp điện thoại di động của cậu ta nhất định muốn cậu ta nhận tiền, cuối cùng cậu ta chỉ có thể nhận lấy.
Thấy đã trả tiền rồi, Trương Phụng khẽ thở ra một hơi, tiếp đó mong đợi nhìn ô cửa phía trước, hỏi thăm cậu ta ăn cơm phần nào ngon nhất.
“Tôi cảm thấy đều ngon, nhưng cá nhân tôi thích thịt kho tàu và giò heo hầm đậu tương.” Vương Hạ nghĩ đến thịt kho tàu nạc mỡ quyện vào nhau, trong miệng đã bắt đầu chảy nước miếng.