Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

Sau khi kết thúc một ngày bận rộn, Lâm Sở Trì chưa quên món cá kho đã nhận lời hồi chiều, trước khi rời khỏi nhà ăn cô cố ý liên hệ với người cung cấp nguyên liệu nấu ăn đưa ít cá đến.

Bởi vì đến buổi tối cô mới nói nên đối phương thông báo ngày mai không đưa tới được, có lẽ phải đợi đến ngày hôm sau.

Lâm Sở Trì không có ý kiến, bàn bạc với người ta xong thì về nhà.

Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, có điều con đường từ nhà ăn đến ký túc xá nhân viên có đèn đường, ngược lại không khiến người ta có cảm giác sợ hãi khi đi đường ban đêm.

Trong trường học quả thật có không ít mèo, cô đi một lúc đã nhìn thấy vài con.

Đám mèo thấy cũng không sợ người, hiển nhiên ngày thường được bọn sinh viên cho ăn quen rồi.

Lâm Sở Trì vốn chỉ nhìn thôi cũng không định dừng lại, ai biết một con mèo hoa bỗng nhiên tiến đến bên chân cô bắt đầu đi loanh quanh, còn phát ra vài tiếng kêu vô cùng mềm mại.

Có lẽ không có mấy cô gái có thể từ chối bé đáng yêu như vậy, cô trực tiếp ngồi chồm hỗm xuống, xác định mèo con rất quen người sau đó nhẹ nhàng sờ nó.

“Meo meo.”

“Meo meo em thật đáng yêu.”

Lâm Sở Trì yêu thích không buông tay vò đầu nhỏ của nó, quyết định lần sau đến mang ăn ít thức ăn ném cho nó ăn.

Trong trường học có thời gian cho ăn cố định nên mèo hoa cũng không đói bụng, càng giống như là tới tìm người chơi với mình.

“Chị gái nhỏ, cho chị này.”

Lâm Sở Trì ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một nữ sinh tóc ngắn.

“Cảm ơn em.”

Nữ sinh xua tay cho biết không cần cám ơn, sau đó ngồi chồm hỗm xuống cũng sờ mèo hoa.

Mãi đến khi cách đó không xa có người gọi cô ấy, nữ sinh mới đứng dậy rời đi, trước khi đi còn vẫy tay nói: “Tạm biệt, ngày mai gặp lại”, hiển nhiên, đây cũng là khách quen của ô cửa số bảy.

Lâm Sở Trì cũng vẫy tay, cho mèo con ăn xong mới đứng dậy rời đi.

Mèo hoa còn tiếp tục đi theo cô một đoạn đường, mắt thấy cách địa bàn của mình càng ngày càng xa thì nó mới đứng tại chỗ, ngược lại có cảm giác như là thu được một con mèo bảo vệ hộ tống đằng sau cô.

Từ khi bắt đầu kỳ quân sự, Lâm Sở Trì dậy sớm hơn trước đây một chút, nấu canh đậu xanh cho những sinh viên mới, ngày kế cũng vẫn như vậy.

Sau khi nấu xong canh đậu xanh canh, nguyên liệu nấu ăn đã xử lý xong, cơm cũng nấu xong rồi, thấy thời gian còn sớm, cô lại ngồi ở trước cửa sổ tỉa hoa, nhưng lần này dùng của cải ruột đỏ.

Gọt vỏ ngoài màu xanh của củ cải ruột đỏ ra lập tức lộ ra phần củ cải màu đỏ rực bên trong, màu sắc rất đẹp.

Mà theo động tác hai tay của cô, một củ cải hoàn chỉnh biến thành từng cánh hoa, trông rất sống động.

Lâm Sở Trì tỉa xong một đóa thì để ở trên mặt bàn, tiếp tục bắt đầu đóa tiếp theo.

Cô ở nhà ăn không có chuyện gì làm sẽ luyện kỹ năng dùng dao, so với lúc vừa xuyên qua tay còn hơi cứng, bây giờ luyện lại thì đã lấy lại được độ thành thục tỉa hoa trước kia, mức độ lưu loát của mỗi đường nét cánh hoa đều rất tự nhiên.

Ngoài nhà ăn.

“Cậu nói mời tớ ăn ngon, kết quả lại dẫn tớ tới đây, hiếm khi tớ được nghỉ, cậu đừng ép tớ đánh cậu.”

Người nói chuyện là sinh viên năm tư, bây giờ đã thực tập ở bên ngoài, được bạn nói mời cậu ta ăn cơm nên cậu ta mới về trường học, lúc này nhìn cửa lớn của nhà ăn số một thì có hơi ngứa tay muốn đánh người.

“Cậu cái người này sao lại phiến diện thế, đi vào trước đã, nếu như ăn không ngon thì cậu đánh tớ được chưa?”

Người bạn dỗ xong lại có hơi không vui, “Tớ phát hiện đồ ngon cũng không quên cậu, cậu còn không tin tớ, quả nhiên là tình cảm cha con của chúng ta phai nhạt rồi.”

“Cút!”

Cậu ta trợn mắt nhìn bạn một cái, tức giận nói: “Nếu là nhà ăn thôi thì cậu thúc giục tớ vội thế làm gì, giờ mới hơn mười giờ, lại đây ăn cơm gì chứ.”

“Cậu không hiểu đâu, thời đại thay đổi rồi, giờ nhà ăn số một không phải là nhà ăn số một của học kỳ trước nữa, nếu tới chậm thì chỉ có xếp hàng.”

Hai người nói xong đã tiến vào trong nhà ăn, rất nhanh đi tới trước ô cửa số bảy.

“Đệt, lần này, tớ tin tưởng cậu.”

“Tớ đã lừa gạt cậu lúc nào chưa.”

Khi bọn họ chạy tới thì thấy Lâm Sở Trì lại tỉa xong một đóa hoa, người lúc trước còn hơi nghi ngờ trong nháy mắt tin tưởng cậu bạn muốn mời cậu ta ăn ngon thật.

Hai người còn chưa nói hết lời, theo sát phía sau có mấy nữ sinh chạy tới, nhìn thấy hoa trên bàn trước ô cửa thì vui vẻ nói: “Oa, lúc trước tớ nghe nói đến sớm có hoa, không nghĩ tới là thật.”

“Thật là đẹp, này là tỉa gì vậy?”

“Củ cải, thích thì có thể cầm chơi.” Lâm Sở Trì nói xong tiện tay để dao qua một bên gọn gàng, hỏi bọn họ muốn ăn cái gì.

“Cảm ơn ạ, không nói là củ cải em còn tưởng rằng là hoa thật.”

“Thật sự rất đẹp.”

“Vậy chúng em sẽ không khách sáo.”

Mấy nữ sinh mỗi người cầm đóa hoa, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Hai nam sinh đến trước có thể không cần hoa, nhưng cơm thì không thể nhường, lúc Lâm Sở Trì hỏi, bọn họ lập tức bày tỏ muốn ăn cơm thịt xào dưa chua và măng.

Đương nhiên, người bạn từ ngoài trường trở về kia thì gọi theo bạn mình, dù sao cậu ta cũng không biết cái nào ngon.

Có điều nếu như cậu ta hỏi, cậu bạn nhất định sẽ nói cho cậu ta biết, cơm phần ở cửa sổ số bảy hoàn toàn có thể nhắm mắt mà chọn, món nào cũng ngon.

Thịt xào dưa chua và măng mới vừa ra nồi, trước cửa sổ lại có không ít sinh viên đến, nhìn thấy hoa trong tay mấy nữ sinh đằng trước thì ngưỡng mộ không thôi.

“Không nói cũng không nghĩ là tia bằng củ cải, thật là đẹp.”

“Đây là củ cải gì vậy, màu đẹp quá.”

“Hình như là củ cải ruột đỏ.”

Lúc người xếp hàng vây xem, thuận tiện dùng di động chụp ảnh, hai nam sinh phía trên cùng đã bưng cơm tìm chỗ ngồi xuống.

Thịt xào dưa chua và măng cũng không phải món hiếm lạ gì, bên ngoài rất nhiều quán ăn đều có bán, trước đây nam sinh thực tập cũng từng ăn, nhưng chưa từng cảm thấy như ngày hôm nay, thì ra dưa chua, măng thêm thịt xào phối hợp với nhau hoàn mỹ đến như thế.

Dưa chua và măng đều hơi giòn, nhưng bên trong lại khác nhau, một cái giòn chua thoải mái, một cái thì giòn tươi mới, lại phối hợp với thịt xào thơm ngát, mùi vị này, tuyệt vời!”Mùi vị như thế nào?”“Giờ tớ chỉ muốn nói, thế giới này thực sự rất tệ với tớ?”“Làm sao vậy?”Cậu bạn không hiểu mình chỉ hỏi cậu ta cơm có ngon không, cậu ta lại cảm thán, nghi ngờ có phải cậu ta thực tập ở công ty bị người ta bắt nạt không.

Bởi vì cậu ấy thi nghiên cứu sinh vì thế không có thực tập, có điều cũng đã từng nghe nói rất nhiều nơi đều sẽ chèn ép thực tập sinh.

“Tại sao nhà ăn số một khó ăn nhiều năm, đợi đến khi tớ ra ngoài thực tập bỗng nhiên ngon như vậy, cũng thật quá đáng!”

Người bạn thấy mình đoán sai, “à” một tiếng sau đó nói: “Không phải rất bình thường à, trường học lúc nào cũng là tớ đi rồi mới bắt đầu xây sân thể dục, phòng học mới, ký túc xá mới.”

Cậu ấy nghĩ tới lúc nghỉ hè đi ngang qua trường cấp ba cũ, bên trong đổi mới đủ kiểu, không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

“Hình như đúng thật.”

Nam sinh thực tập không nói nữa mà vùi đầu chuyên tâm ăn cơm, trong mười mấy phút đã giải quyết xong một chén cơm phần to, còn có cảm giác bụng no rồi nhưng miệng còn chưa hết thòm thèm.

Cậu ta ăn xong mới có thời gian dời tầm mắt đến những chỗ khác, không nhìn không biết, vừa nhìn thật sự hơi giật mình.

“Ôi một hàng dài như vậy, không nghĩ tới nhà ăn số một cũng có ngày được chào đón như thế đấy.”

“Hiện tại đã biết tại sao tớ kêu cậu tới sớm thế chưa?”

Nhìn thấy cảnh cả đội ngũ đều hướng về ô cửa số bảy, cậu ta còn có thể không hiểu gì nữa.

Bây giờ đám sinh viên đại học năm nhất còn đang huấn luyện quân sự, người tới cũng là sinh viên năm hai, năm ba, sinh viên năm tư cũng có, có điều tương đối ít, dù sao phần lớn đã rời trường đi thực tập rồi.

Huấn luyện quân sự chưa kết thúc, Mộc Thần đương nhiên không có cách nào đến múc cơm, có điều bọn sinh viên đều tự hiểu, mỗi người đều tỏ vẻ bọn họ có thể tự múc, bảo Lâm Sở Trì cố xào thức ăn là được.

Lúc Lâm Sở Trì lại xào một nồi thức ăn bổ sung thêm, nhìn thấy người đang múc cơm là Triệu Nguyệt ngày hôm qua nhắc nhở cô con mèo cam sẽ cắn người, cô mở miệng nói: “Ngày mai hẳn có thể nấu cá kho.”

Con mắt của Triệu Nguyệt trong nháy mắt sáng lên, trực tiếp dừng lại động tác múc cơm làm hình trái tim với cô.

“Cá kho gì?”

“Ngày hôm nay có cá kho ăn à, quá tốt rồi.”

Tiếng của Lâm Sở Trì cũng không lớn, nhưng không qua được tai thính của một đám tham ăn, lập tức trở nên hưng phấn.

“Hôm nay không có, chờ ngày mai đi.”

Triệu Nguyệt giải thích thay cô xong, vui vẻ bưng cơm rời đi.

Biết ngày mai có cá kho, những sinh viên thích ăn cá thoáng chốc mong đợi, hận bây giờ không thể nhảy đến ngày mai.

Không, vẫn nên ăn xong bữa cơm này sau đó lại nhảy.

Một người nào đó nghĩ đến sắp có cơm ăn thì khẽ lắc đầu, âm thầm thay đổi ở trong lòng.

Trong sự chờ mong của không ít sinh viên, một ngày rất nhanh đã trôi qua.

Nếu ngày hôm đó không có lớp, không ít sinh viên đều sẽ ngủ thẳng cả buổi trưa, thậm chí ngủ đến buổi chiều cũng có.

Có điều từ khi Lâm Sở Trì tới nhà ăn số một, ngược lại khiến đám tham ăn vốn thích ngủ nướng sẽ dậy hơi sớm một chút.

Đương nhiên, sớm là so với trước kia, chỉ là từ mười hai giờ trưa thức sớm vào khoảng mười giờ thôi.

“Ôi trời.”

“Tình hình gì vậy, vừa mới mười giờ, sao đã có người xếp hàng rồi, ô cửa số bảy bắt đầu bán bữa sáng à?”

Ô cửa số bảy hiển nhiên sẽ không bán bữa sáng, dù sao cơm trưa và cơm tối đã đủ khiến Lâm Sở Trì bận rộn, những người kia rõ ràng cho thấy là đến sớm xếp hàng chờ ăn cơm trưa.

“Hôm nay tớ tới rất sớm rồi, chẳng lẽ những người kia ăn sáng xong rồi chờ ăn cơm trưa luôn à, bộ không nghỉ ngơi sao?”

“Lần trước nghe có người nói ăn cơm trưa xong chờ thẳng tới cơm tối, tớ còn thấy nói quá, bây giờ nhìn lại…”

“Thực sự phục rồi, người nào người nấy mà có bản lĩnh thì học tập đi, chạy đi múc cơm thì có gì tài ba.”

Nói thì nói như vậy, các cô ấy vẫn mau chóng gia nhập đội ngũ, tránh cho càng lúc càng nhiều người.

Thực ra hôm nay hầu hết người tới sớm đều là vì Lâm Sở Trì nói có cá kho, dù sao đối với với người thích ăn cá mà nói, ai mà không muốn nếm thử món cá cô làm.

Ngược lại cũng không trách bọn họ nói quá, phải biết trước khi Lâm Sở Trì xuyên qua từng là “quán quân cuộc thi nấu ăn thế giới”, tay nghề của cô, nhà hàng năm sao nào cũng muốn cướp.

Ngẫm lại, nếu bây giờ một đầu bếp của nhà hàng năm sao ra mở quán cơm nhỏ, nấu ăn rất ngon, giá cả cũng rất thực tế, đổi thành ai mà không nguyện đến xếp hàng sớm một chút.

Lâm Sở Trì biết ý đồ bọn họ đến thì cũng không biết nói gì cho phải, bây giờ dứt khoát bắt đầu làm cá, dù sao cô có thể nghe thấy, có mấy người xếp phía trước đều nói đến bữa sáng cũng không ăn đã đến đây, chỉ chờ ăn món cá kho cô làm.

Nếu làm cơm phần, đương nhiên dùng nguyên con cá sẽ không phù hợp, vừa nãy cô đã cắt cá thành từng miếng thêm rượu, gia vị để ướp, hiện tại trực tiếp bật lửa đổ dầu.

Lâm Sở Trì duỗi tay cảm nhận nhiệt độ của dầu, nhanh chóng bỏ miếng cá vào trong nồi.

Nồi rất lớn, có thể đồng thời bỏ vào không ít miếng cá, người khác sợ không lật được không dám làm, cô thì một tay một đôi đũa, tay phải bỏ cá vào, tay trái canh đúng thời cơ lật mặt, động tác nhanh mà không loạn.

Cũng không biết cá cô ướp thế nào, lúc miếng cá được chiên đến hai mặt vàng óng, mùi cá bay ra ngoài cửa sổ, đừng nói là người chưa ăn sáng, cho dù đã ăn rồi cũng đều nuốt nước miếng.

“Thơm quá, tớ cảm thấy cá chiên hình như cũng rất ngon!”

“Cậu nhỏ giọng một chút, mẹ của tớ nói lúc chiên thức ăn không thể ở bên cạnh nói chuyện.”

“Vì sao?”

“Tớ làm sao biết, dù sao không thể chính là không thể.”
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Cá kho
« Chương TrướcChương Tiếp »