Chương 48:

Người lớn trong nhà nghe con cái ăn uống trong trường học khá tốt, thậm chí lượng cơm còn tăng hơn ăn ở nhà, trong lòng đương nhiên vui sướиɠ, đặc biệt là nghe nói canh đều là cá viên làm bằng tay, càng yên tâm hơn đối với nhà ăn trường học. Có điều biết con đang ăn cơm, nói chuyện một hồi thì tắt, để cậu ta tập trung ăn.

"Điền Điềm, cậu ăn cá viên không?"

Điền Điềm nghe cô bạn nói, trực tiếp vươn tay che chén canh: "Đừng hòng toan tính cá viên của tớ."

"Cậu chia cho tớ một viên đi."

"Bản thân cậu cũng không phải không có, không chia."

"Ai bảo cá viên ngon như vậy, tớ ăn hết rồi."

Cá viên làm bằng tay không phải là thứ mà cá viên sản xuất dây chuyền có thể so sánh được, ăn vào tràn ngập vị biển, hơn nữa hơi dính răng, khiến cô ấy không nhịn được ăn hết một hơi.

"Có thể chia ít canh cho cậu, nhưng cá viên thì không được." Điền Điềm nuốt cơm trong miệng xuống nói.

"Vậy cũng được."

Điền Điềm thấy cô ấy nói vậy cũng chia một muỗng canh từ trong chén mình, vẻ mặt cạn lời: "Không phải trong chén cậu còn canh à?"

"Canh ngon như thế, có nhiều hơn cũng không chê." Cô ấy uống canh cá viên xong đắc ý cảm thán.

Điền Điềm xem như phục rồi, cô ấy quay đầu uống chết canh cá viên, tránh cho cô bạn lại nhớ mong.

Canh rất tươi, cá viên cũng rất ngon miệng, đến ngay cả cải xanh bên trong cũng trong vắt, vị cực kỳ ngon.

"Ăn ngon thật thỏa mãn, đột nhiên cảm thấy ở trường học đón trung thu hình như cũng không tệ lắm."

Sau khi ăn uống no đủ, Điền Điềm vuốt bụng nói.

"Vẫn là cơm nhà ăn ngon hơn, nghĩ như vậy, hình như quả thật không tệ."

Ăn xong ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, bỗng nhiên có người đề nghị: "Bánh hoa quế thật sự rất ngon, mặt ngoài quết mỡ còn tràn đầy mùi hoa quế, bên trong xốp thơm và ngọt, vừa nãy cũng không ăn đủ, nếu không thì chúng ta qua xem thử còn hay không."

Lâm Sở Trì quả thật làm không ít bánh hoa quế, thêm vào muốn cho nhiều sinh viên ăn hơn, mỗi mẻ bánh gạo đều cắt thành mười mấy miếng.

Thế nhưng dù như vậy, cũng không đỡ được sinh viên quá nhiều, đặc biệt là tin tức nhà ăn số một có bánh hoa quế do cô làm truyền ra, rất nhiều sinh viên vốn không tới cũng bị hấp dẫn lại đây, làm sao có thể còn thừa.

Trước khi các sinh viên rời nhà ăn đều không nhịn được đi đến ô cửa số bảy một chuyến, phát hiện trong mâm đã trống rỗng, chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Kỳ thực bữa trưa này bọn họ ăn rất no, chỉ là miệng vẫn còn thòm thèm, lúc đi còn nhớ lại mùi vị thơm ngọt ngon miệng của bánh hoa quế.

Lúc hơn ba giờ, Lâm Sở Trì đi ra khỏi phòng bếp, chào hỏi dì Vương bọn họ rồi chuẩn bị rời đi.

"Tiểu Lâm cháu chờ chút đã."

Dì Vương kêu một tiếng, rất nhanh đi ra từ bên trong nhét một hộp bánh trung thu vào trong tay cô.

"Không cần đâu dì Vương, trong nhà cháu có bánh trung thu rồi." Lâm Sở Trì từ chối nói.

"Cháu cái đứa nhỏ này cứ khách sáo cái gì, không muốn hả, vậy dì cũng không thể nhận bánh hoa quế."

Dì Vương nói thì nói như vậy, kỳ thực hồi sáng bà ấy đã ăn gần hết bánh hoa quế rồi, hiện tại muốn trả cũng không trả được.

Lâm Sở Trì không đẩy về được, mới cầm bánh trung thu bà ấy tặng, ai biết mọi người trước ô cửa đều đi ra, người thì tặng hoa quả người thì tặng bánh trung thu.

Cô không muốn nhận, nhưng mọi người biểu thị là tặng cho cha mẹ cô, cô muốn từ chối cũng không từ chối được.

Cuối cùng chờ đi ra nhà ăn, hai tay cô đã đầy quà cáp.

Trên đường về nhà, Lâm Sở Trì gặp không ít sinh viên, có sinh viên chào hỏi cô, còn có sinh viên thấy cô xách nhiều đồ hỏi có cần giúp một tay hay không.

"Cảm ơn, không cần."

Lâm Sở Trì từ chối xong, ai biết có một nữ sinh lại chạy tới, nhét bánh trung thu vào trong túi cô, lúc chạy đi còn để lại một câu: "Thất Thất chị làm bánh hoa quế cực kỳ ngon, trung thu vui vẻ."

Cô muốn gọi người lại nói cho đối phương biết mình đã có rất nhiều bánh trung thu rồi, nhưng nữ sinh chạy quá nhanh, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp lại một câu.

"Trung thu vui vẻ."