Chương 46:

"Trung thu vui vẻ!"

"Thất Thất, trung thu vui vẻ!"

Mọi người đáp lại Lâm Sở Trì, lấy trước một miếng bánh hoa quế ở trên tay mới đi xếp hàng mua cơm.

Cầm bánh gạo tản ra mùi hoa quế trên tay là có thể nhận ra nó rất mềm, chờ đưa vào trong miệng, mới càng cảm nhận được vị xốp, vị mềm của nó.

Bánh gạo chỉ là món ăn rất bình thường, rất nhiều người sẽ ăn nó vào buổi sáng. Thế nhưng Lâm Sở Trì có ma lực thế đấy, có thể biến món ăn bình thường trở nên hấp dẫn.

"Ăn quá ngon."

"Ăn ngon thật, bánh gạo trước đây tôi ăn toàn là hàng giả."

"Ngon giống như bà nội tớ làm vậy, tớ nhớ bà nội tớ quá, trước đây bà cũng hay làm bánh hoa quế cho tớ."

Bánh gạo xốp, mềm vào miệng, thở cũng có thể ngửi thấy mùi hoa quế thơm ngát, hương thơm ngon ngọt trên đầu lưỡi, càng gợi đến hồi ức tuổi ấu thơ của mọi người.

"Khi còn bé ở cửa nhà có một quán làm bánh gạo cực kỳ ngon, đáng tiếc sau đó không biết tại sao không mở nữa, từ đó về sau tôi không còn ăn được bánh gạo có mùi vị tuổi thơ đó nữa."

"Lần đầu phát hiện thì ra bánh gạo ngon như vậy, mùi gạo thơm nồng nặc, vị ngọt thật giống như đến từ chính hạt gạo, có một cảm giác càng nhai càng ngọt."

"Cái này ngon hơn cả bánh trung thu mà trường phát nữa, vẫn là Thất Thất hiểu chúng ta."

"Không biết có phải là ảo giác hay không, luôn có cảm giác vừa ăn vào miệng là đắm chìm trong rừng hoa quế."

Những sinh viên xếp hàng ăn hết bánh hoa quế trong tay còn chưa hết thòm thèm, cũng may sắp có thể ăn cơm, nếu không e là không nhịn được lại đi cầm một miếng nữa.

Sinh viên mới chạy tới trễ mấy phút vốn còn muốn oán giận những kẻ trộm gà phía trước, cũng thuyết phục huấn luyện viên giải tán sớm, kết quả mới vừa vào nhà ăn đã bị mùi thơm ngọt mang theo mùi hoa quế dời đi sự chú ý.

Lớp vỏ của bánh hoa quế mang theo cảm xúc thoải mái, phía trên là từng bông hoa quế, khiến người ta vừa nhìn đã không dời mắt được.

"Oa, đây là cái gì?"

"Là bánh hoa quế à? Sao ở đây có thể có nhiều bánh hoa quế như vậy?"

Người tới trước nghe vậy, có lòng tốt giải thích: "Đây là bánh hoa quế mà Thất Thất mời chúng ta ăn, đều tự giác một chút, mỗi người một cái."

Những sinh viên mới vừa kết thúc huấn luyện quân sự mệt không chịu nổi nghe vậy, trên mặt thoáng lộ ra nụ cười, dồn dập cảm ơn Lâm Sở Trì đồng thời chúc mừng trung thu, âm thanh lớn đến mức sắp xốc nhà ăn lên.

"Không có gì." Lâm Sở Trì thấy bọn họ đều vui như thế, cảm thấy đúng là không uổng phí một phen tâm ý của mình, trên mặt cô cũng lộ ra ý cười.

Bên này lấy được bánh hoa quế còn chưa hết hào hứng, người đang xếp hàng mua cơm lại vui sướиɠ lên: "Hôm nay còn có canh uống!"

"Là canh gì thế, để tôi xem thử!"

"Là canh cá viên, xem ra uống rất ngon."

"Đón trung thu cũng vui vẻ quá nhỉ?!"

"Hôm nay cá kho không có xương, ai sợ bị hóc cũng có thể ăn." Lâm Sở Trì lại nói cho bọn họ biết một tin tức tốt.

Trước khi xuyên qua cô nấu ăn chưa bao giờ cần cân nhắc quá nhiều, nhưng sau khi xuyên qua buôn bán ở ô cửa trong nhà ăn thì phải cân nhắc đến vấn đề thành phẩm. Chính vì như thế, làm cá kho cần cá trắm cỏ, đương nhiên, cô cũng có thể lóc xương cá trắm, thế nhưng cân nhắc đến vấn đề thời gian, ban đầu cô mới không làm như vậy.

Mãi đến tận ngày hôm qua có sinh viên thèm cá kho không chọi nổi, chọn món cơm khác, sau khi cô nhìn thấy thì hỏi thêm một câu mới biết, thì ra đối phương thích ăn cá, nhưng mỗi lần ăn cá đều sẽ bị mắc xương, vì thế cũng không dám ăn.

Xử lý xương cá đối với Lâm Sở Trì mà nói kỳ thực không tính khó, vì thế hôm nay liền cố ý lóc hết xương cá lúc xử lý cá, toàn bộ xương cá được lóc ra. Còn có vài chỗ xương nhỏ quá nhiều, cô dứt khoát làm chả cá viên hết, vì thế hôm nay có canh cá viên.