Chương 45:

Nữ sinh kinh ngạc cong mắt, nghiêm túc nói: "Cảm ơn đàn chị."

"Không có gì."

Người bên cạnh còn đang xếp hàng thấy vậy lập tức hô: "Đàn chị em cũng muốn ăn cá kho."

"Đàn chị cũng không dư lương thực, các em chờ ngày mai hãy ăn."

Đàn chị nói xong che chở phần cơm bỏ chạy, trước khi chạy còn không quên trừng đám mặt dày trong hàng rõ ràng cùng cấp với mình.

Năm nay trung thu được nghỉ tổng cộng ba ngày, trước một ngày kỳ nghỉ bắt đầu thì có không ít sinh viên bắt đầu nghỉ. Đương nhiên, trong đó không bao gồm những sinh viên mới còn đang tội nghiệp huấn luyện quân sự.

Có điều đám sinh viên cũ được nghỉ thì sinh viên mới cũng có chỗ tốt, ví dụ như người cướp cơm với bọn họ ở ô cửa số bảy đã ít hơn.

Những sinh viên mới không được nghỉ, cũng chỉ có thể dựa vào mỹ thực để đền bù cho mình. Kết quả rất nhanh lại được biết một tin tức xấu, trung thu hôm đó ô cửa số bảy chỉ bán nửa ngày.

Sau học kỳ mới khai giảng, ô cửa số bảy được chào đón nhất ở trong trường học, mọi người rất quan tâm về nó. Chuyện của nhà họ Lâm ở trong trường học không phải bí mật, lúc trước mới vừa xảy ra tai nạn trường học còn phái người đến bệnh viện thăm viếng, nếu như không phải nhà họ Lâm có tiền tiết kiệm, thậm chí suýt chút nữa trường học còn vì thế mà khởi xướng quyên tiền.

Chính vì như vậy, bọn sinh viên một truyền mười mười truyền trăm, hầu như đều biết ô cửa số bảy cũng không có chuyển nhượng, thay người là bởi vì bây giờ vợ chồng nhà họ Lâm ở bệnh viện, mà Lâm Sở Trì nấu cơm cực kỳ ngon là con gái của bọn họ.

Biết tình huống của nhà Lâm Sở Trì, đương nhiên không thể không ngại mà khuyên cô đừng bán nửa ngày, chỉ có thể yên lặng cảm thán ở trong lòng, trung thu năm nay quả thực quá khó khăn.

Trung thu hôm ấy.

Biết hôm nay ô cửa số bảy chỉ bữa trưa ăn, những sinh viên mới đang huấn luyện quân sự đều ngóng trông thời gian qua nhanh chút, dù thế nào thì buổi trưa cũng phải ăn bữa ngon.

Dù sao cũng là ngày lễ, các huấn luyện viên trông không nghiêm túc như bình thường, yêu cầu cũng nới lỏng hơn.

Có thể là nhìn ra ngày hôm nay huấn luyện viên dễ nói chuyện, trong đội của Điền Điềm có một nam sinh to gan thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, thử thăm dò hỏi buổi trưa có thể kết thúc sớm một chút không, cũng không cần quá sớm, chỉ cần sớm hơn những đội khác.

Huấn luyện viên biết bọn họ muốn xếp hàng sớm đi ăn cơm trưa, sau khi cười mắng một câu: "Huấn luyện không tích cực, ăn cơm thì rất tích cực." nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày lễ, vẫn đồng ý.

"Huấn luyện viên vạn tuế."

"Cảm ơn huấn luyện viên."

Điền Điềm bọn họ thấy huấn luyện viên đồng ý, lập tức hoan hô.

Huấn luyện viên nói chuyện giữ lời, lúc cách thời gian giải tán còn khoảng năm phút, trực tiếp tuyên bố giải tán.

Một đám sinh viên mới bị phơi rám đen vui sướиɠ chạy về phía nhà ăn số một, kết quả phát hiện một kinh hỉ khiến bọn họ sung sướиɠ hơn.

Thì ra, sau khi Lâm Sở Trì biết sinh viên mới không được nghỉ trung thu thì muốn nấu cho bọn họ nhiều món ngon hơn chút. Vốn là nếu như muốn hợp với tình hình, làm bánh trung thu là tốt nhất, nhưng làm bánh trung thu khá tốn thời gian, cô làm ít thì không đủ chia, làm nhiều thì không đủ thời gian, thêm vào biết trung thu trường học sẽ phát bánh nên quyết định làm bánh hoa quế.

Hoa quế và trung thu cũng rất hợp tình hình, làm bánh hoa quế đơn giản hơn, hơn nữa dùng l*иg hấp một lần có thể hấp rất nhiều cái, quan trọng nhất là có thể cho nhiều sinh viên thưởng thức hơn.

Bánh gạo trắng như tuyết được cắt thành từng miếng từng miếng, bên trên tô điểm chút hoa quế, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta muốn cắn một cái, nhìn xem rốt cuộc xốp đến mức nào.

"Trung thu vui vẻ, mời mọi người ăn bánh hoa quế, thích ăn thì tự lấy nhé." Lâm Sở Trì nhìn thấy các sinh viên đến, cười chào hỏi.

"Thất Thất, chị quá tốt rồi, trung thu vui vẻ."

"Oa bánh hoa quế này vừa nhìn đã thấy ngon."