Không bao lâu, lại có vài con mèo bị hấp dẫn lại đây, trong đó còn có con mèo cam đầu tròn.
Tuy nhiên Lâm Sở Trì đối xử không hề khác biệt, mỗi con mèo đều được chia một ít, khiến đám mèo chủ động tụ tập lại cọ cọ cô.
"Yo, thứ hư đốn này đổi tính rồi, hôm nay vậy mà chủ động gần người."
Hiển nhiên, con mèo cam tròn vô cùng kia ở trường học còn rất nổi tiếng, hai nữ sinh đều biết "tiếng ác" của nó.
"Nó cũng không ngốc, biết cái gì ngon."
Con mèo cam lúc trước bị nhắc nhở nhìn đáng yêu trên thực tế rất hung dữ kia lúc này nghe các cô ấy nói, Lâm Sở Trì đương nhiên sẽ không chạm vào nó, mà nhẹ nhàng sờ những con mèo khác.
Nhưng mà con mèo cam bình thường không thích người chạm vào lần này thấy cô sờ những con mèo khác mà không sờ mình thì ngửa đầu kêu lên, lập tức duỗi đầu đến dưới tay cô.
Lâm Sở Trì theo bản năng xoa nhẹ một cái, bên trong mắt hạnh lộ ra chút kinh ngạc, hiển nhiên cảm thấy nhóc này hình như cũng không dữ lắm.
"Ai, ngày hôm nay đổi tính thật rồi, hay là mình nhận lầm mèo?"
Một nữ sinh trong số đó nói xong, muốn sờ thử, kết quả còn mèo cam ở dưới tay Lâm Sở Trì coi như dịu ngoan lại giơ móng vuốt lên cào một cái.
May mà nữ sinh vẫn luôn âm thầm phòng bị, nhanh chóng thu tay tránh thoát móng vuốt của nó, nếu không e là không chảy máu thì cũng xước mất miếng da.
"Ôi trời, cái đồ hư đốn này còn hai mặt nữa!"
Lâm Sở Trì bị màn vừa nãy dọa sợ, quan tâm hỏi: "Em không sao chứ? "
"Không sao không có gì, cũng may em phản ứng nhanh." Cô ấy nói xong thấy con mèo cam lại cúi đầu ăn cá chiên, oán hận nói, "Thất Thất, nó lại dám ra tay hại người, em kiến nghị lấy hai con cá chiên của nó để nó tự hối lỗi. "
Một nữ sinh khác lập tức nói: "Tớ kiến nghị cậu đừng kiến nghị bậy bạ nữa, mèo thù rất dai, cậu cẩn thận ngày nào đó đi trong sân trường nó đột nhiên nhảy ra cào cậu một cái đó."
Hiển nhiên, người này đã tự thân trải nghiệm, lúc trước ở nhà không cẩn thận đạp đuôi mèo, kết quả mấy ngày sau đều bị con mèo trả thù.
Nghe thấy cô ấy dẫm vào vết xe đổ của bạn, nữ sinh suýt chút nữa bị mèo quấy lập tức thu hồi kiến nghị của mình.
"Chị đi trước đây."
Lâm Sở Trì cho mèo ăn xong lên tiếng chào hỏi chuẩn bị về nhà ăn, kết quả hai nữ sinh lại đi theo cô.
"Vừa vặn cùng đi đi, chúng em cũng đến nhà ăn chuẩn bị ăn cơm."
"Mới hơn bốn giờ, các em ăn cơm sớm thế?"
Lâm Sở Trì nghĩ đến các sinh viên ăn cơm càng ngày càng sớm, giọng điệu lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Hết cách rồi, Thất Thất, chị nấu cơm phần quá ngon, tới chậm phải xếp hàng không nói, còn có thể không được ăn."
Hai người đều nghĩ giống vậy, dù sao cũng phải ăn cơm, thừa dịp chiều hôm nay không có lớp, ăn sớm một chút còn không cần xếp hàng, rất tốt.
"Ăn sớm vậy buổi tối không đói à?"
"Đói ạ, vì thế Thất Thất chị có tính nấu bữa khuya không?"
"Nếu như chị nấu bữa khuya, vậy thì một ngày ba bữa cơm đều có thể đến ô cửa số bảy ăn."
Lâm Sở Trì nghe nói như thế có chút buồn cười: "Lẽ nào một ngày ba bữa của các em là bữa trưa, bữa tối, bữa khuya à?"
"Đúng vậy."
Hai nữ sinh đều tỏ vẻ như chuyện đương nhiên, ngoại trừ buổi sáng có tiết
học thỉnh thoảng sẽ ăn bữa sáng, một ngày của các cô ấy vốn là bắt đầu từ trưa.
Lâm Sở Trì cũng không biết nói gì cho phải, dù sao các cô ấy đều đã trưởng thành, nhất định biết không ăn bữa sáng sẽ không tốt, cho nên răn dạy cũng không có ý nghĩa gì.
"Thất Thất, nói thật, chị có suy tính nấu bữa khuya hay không, nhất định sẽ được chào đón."
"Đúng vậy, cũng không cần đổi món mới, cơm phần là được."
Hai nữ sinh nỗ lực thuyết phục Lâm Sở Trì, nhưng hiện tại mỗi ngày cô đều phải bận đến hơn tám giờ tối, thu dọn xong về nhà cũng sắp chín giờ, làm thêm cả bữa khuya e là sẽ mệt chết mất.
"Không tính tới, không làm nổi."
Sau khi cô từ chối, hai nữ sinh có chút tiếc nuối, có điều ngược lại cũng không tiếp tục khuyên nữa.
Đi sớm ăn cơm sớm, sớm hưởng thụ món cơm cá kho mỹ vị. Tuy rằng cô không chịu nấu bữa khuya, nhưng nghĩ tới sắp có thể ăn cơm cá kho, cảm giác sung sướиɠ trong lòng hai nữ sinh vẫn chiếm phần lớn.