Chương 41:

Chị họ Điền Điềm chính là loại người phía sau, sau khi cô ấy ăn xong miếng cá củ mình thì nhìn chằm chằm bạn cùng phòng của mình.

"Đừng nhìn tớ, không thể!"

Bạn cùng phòng phát hiện tầm mắt của cô ấy, không chờ cô ấy mở miệng đã nói thẳng.

"Hẹp hòi." Chị họ Điền Điềm lầm bầm một câu, chỉ có thể ăn cơm chan nước cá.

Vốn dĩ cô ấy còn tưởng rằng không có thức ăn ăn với cơm e là ngày hôm nay ăn không hết cơm nhưng mà cơm chan nước cá không chỉ ngon, còn càng ăn càng khiến người ta thèm, không bao lâu đã ăn sạch toàn bộ.

"Món cá kho này quá ngon, buổi tối tớ còn muốn đến ăn nữa"

"Quả thực rất ngon, hơn nữa cảm thấy không hề soi mói ra được tí gì, không giống tớ trước đây ăn cá ở bên ngoài, hoặc là vẩy cá không cạo sạch sẽ, hoặc là có hơi tanh, hoặc là cá không còn tươi."

"Với mùi vị của món cá kho này, tớ cảm thấy mỗi ngày ăn cũng không ngán."

Bên này có người đã ăn cơm xong từ rất sớm, lúc còn đang cảm thán cá kho mỹ vị, các sinh viên năm nhất trên sân thể dục còn đang tội nghiệp huấn luyện quân sự.

Bọn họ cũng nghe nói hôm nay có cá kho ăn, tâm hồn đã sớm bay đến nhà ăn, chờ huấn luyện viên vừa dứt âm cuối "giải tán", người nào người nấy chạy như bay.

Chỉ có số ít sinh viên có thể ăn được cơm cá kho trong thời gian nghỉ có hạn, có điều những người ăn được đều khen không dứt miệng, tỏ vẻ không ăn đủ, buổi tối còn muốn ăn.

Cùng lúc đó, Mộc Thần đã trở thành đối tượng được mọi người ước ao, dù sao cũng được ô cửa số bảy bao cơm, mỗi lần trước khi cậu đến múc cơm, Lâm Sở Trì đều để cậu ăn cơm xong trước rồi tính tiếp.

"Hu hu, chị gái nhỏ ơi, chị thật sự không cân nhắc có thêm một người múc cơm không cần lương nữa sao, bảo cơm là được!"

"Đừng hu hu nữa, hạt châu bàn tính của cậu đều đánh trên mặt tôi đây này."

Lâm Sở Trì cười cười không lên tiếng, xoay người tiếp tục làm việc.

Hôm nay lại bận bịu đến hơn ba giờ mới kết thúc, cô thu dọn ở nhà bếp một lát, sau đó tầm mắt rơi vào trong chậu nước bên cạnh. Trong chậu là một ít cá nhỏ, là hàng tặng kèm tới cùng nguyên liệu nấu ăn.

Lâm Sở Trì nghĩ đến cái gì, dứt khoát ra tay xử lý.

Xử lý xong một chậu cá nhỏ, cô ướp muối một nửa sau đó áo lên một lớp bột chiên mỏng, chừa lại một chén chiên sơ trong một nồi khác thành cá chiên.

Sau khi chiên cá xong, mùi thơm hấp dẫn lác đác mấy sinh viên còn đang ăn cơm ở trong nhà ăn đến.

Lâm Sở Trì nhìn thấy vẻ mặt thèm nhỏ dãi của bọn họ, chia một nửa dĩa.

Mấy sinh viên kia đến muộn chỉ có thể đến những ô cửa khác tùy tiện ăn gì đó, không nghĩ tới còn có niềm kinh hỉ này, mỗi người dẻo mồm vừa khen ngợi vừa nói cám ơn.

Cá nhỏ chiên vừa thơm vừa giòn, ăn ngon đến mức muốn cắn đầu lưỡi, bọn họ bưng cái dĩa, suýt chút nữa không giảnh nổi cái dĩa, cuối cùng ngồi xuống tựa như mấy đứa nhỏ chia trái cây, cậu một miếng tớ một miếng.

Buồn cười chính là bọn họ vốn định ăn kèm với bữa trưa, kết quả được chia một miếng thì miếng đó tuột thẳng vào miệng, hoàn toàn không rơi vào trong chén.

Lâm Sở Trì thấy bọn họ không bởi vì giành cá ăn mà nảy sinh mâu thuẫn bèn thu tầm mắt lại, dùng bát đựng phần còn lại đưa cho dì Vương bọn họ.

"Hôm nay cháu làm cá kho, cái mùi đó thật sự thơm chết người." Dì Vương thấy cô lập tức khen ngợi, chờ lúc thấy cá chiên nhỏ trong tay cô, lập tức bị hấp dẫn, "Cá nhỏ chiên cũng ngon, màu sắc thật xinh đẹp."

"Mới vừa chiên, cháu đưa tới cho mọi người nếm thử."

"Ngửi cũng rất thơm, vậy bọn dì sẽ không khách sáo với cháu đâu."

Dì Vương nhận lấy bát, cầm một miếng đưa vào trong miệng trước, cá nhỏ được xử lý rất sạch sẽ không hề có một chút mùi tanh và mùi lạ, vào miệng thơm ngon trong vắt, ăn ngon đến mức suýt chút nữa bà ấy không nhịn được mà tâng bốc rồi.

"Chị Vương, sao chị còn đánh lẻ ăn một mình thế."

Những người ở cửa sổ khác nghe thấy Lâm Sở Trì mời bọn họ ăn cá, ngửi thấy mùi bèn vây quanh.

"Ai u, cá nhỏ chiên thật ngon."

"Vừa thơm vừa giòn, ăn quá ngon rồi."

"Tiểu Lâm, cháu chiên thế nào vậy?"

Bọn họ cũng chỉ ăn cảm thấy ngon thuận miệng hỏi như vậy, Lâm Sở Trì lại kể một vài kỹ thuật đơn giản rồi mới rời khỏi.

Cô xoay người trở lại trước ô cửa của mình, không bao lâu bưng chén nhỏ bước ra nhà ăn.