"Không thiếu người múc cơm, chỉ thiếu người tới dùng cơm."
Trước khi Lâm Sở Trì xuyên qua, coo tiếp xúc tương đối ít bạn cùng lứa tuổi, sau khi xuyên qua đối mặt với một đám sinh viên đại học nhiệt tình cởi mở, dù sao cũng bị cảm hoá một chút. Tuổi của cô cũng không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, hiện tại cũng có thể đáp lại một câu đùa.
"Xếp hàng dài như thế, đâu có thiếu người ăn cơm, rõ ràng thiếu người múc cơm hơn."
Lâm Sở Trì cười lắc đầu một cái, không trả lời nữa, xách hộp giữ nhiệt đi ra nhà ăn thật nhanh.
Khi tới cửa, có sinh viên thấy cô thì vội vàng dừng bước: "Không phải chứ, hôm nay ô cửa số bảy nghỉ sớm thế á?!"
"Chị gái nhỏ, chị đi đâu thế em còn chưa ăn cơm nữa."
"Sớm như vậy đã không còn cơm ăn."
Lâm Sở Trì thấy điệu bộ mình đi rồi thì không còn cơm ăn của họ, mở miệng nói: "Chị có việc phải đi ra ngoài một chuyến, đã nấu đồ ăn hết rồi, các em cứ đi mua là được."
Biết được còn có cơm ăn, bọn họ thở ra một hơi dài sau lập tức chạy vào trong nhà ăn.
Lâm Sở Trì nhìn theo bọn họ chạy thẳng về phía trước cửa sổ của mình thì cô tiếp tục đi ra ngoài trường.
Có lẽ là biết cô rời nhà ăn sớm, những sinh viên trước ô cửa số bảy trước cửa sổ ở ngoài những sinh viên kia ra thì đều có chút lo lắng, chỉ lo lúc tới lượt mình thì đã không còn thức ăn.
Vì vậy, có một người mua hai phần cơm còn khiến người phía sau oán giận.
"Mua cơm về cho người khác có nghĩ tới tâm tình của những người nhọc nhằn khổ sở xếp hàng như chúng tôi hay không?"
"Đúng thế, bình thường cũng thôi đi, hôm nay chị gái nhỏ không ở đây, bán hết đồ ăn sẽ không còn, còn mua cơm giùm thì không quá công bằng đối với những người tự mình xếp hàng như chúng ta."
"Mua cơm giùm cũng phải nhìn tình huống chứ?"
Thấy mình sắp khiến nhiều người tức giận, chàng trai mua hai phần cơm quay đầu giải thích: "Đây là một mình tôi ăn."
"Một phần đã nhiều lắm rồi, hai phần thì cậu có thể ăn hết à?"
"Lượng cơm bình thường của tôi rất lớn, cơm phần này quá ngon, một phần thì tôi ăn không đủ no." Đương nhiên, kỳ thực ăn hết hai phần cậu ta sẽ hơi no, nhưng cậu ta sẽ không nói câu thà no chứ không chịu đói cho mọi người nghe.
Quả nhiên, chân thành vĩnh viễn là tuyệt chiêu tất sát, nghe cậu ta nói như vậy, người mở miệng trước đó hơi xấu hổ, dồn dập xin lỗi cậu ta.
"Thật ngại quá."
"Không có gì, tôi như vậy quả thật đã chiếm một phần cơm."
"Nào có, cậu xếp hàng tự quẹt thẻ của mình ăn, đây là phải mà, lượng cơm của mỗi người không giống nhau, có thể hiểu được."
Lúc bầu không khí của nhà ăn từ oán giận đến hài hòa, Lâm Sở Trì đã ngồi xe tới bệnh viện.
Bên trong bệnh viện, khi cha Lâm mẹ Lâm nhìn thấy con gái, trên mặt họ đều theo bản năng lộ ra nụ cười.
"Ai ya, con ăn cơm chưa?"
Trước tiên hai vợ chồng quan tâm hỏi một câu, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, mẹ Lâm mới kéo cô ngồi xuống nói: "Không phải nói không cần thường xuyên lại đây à, con ở nhà ăn cũng rất mệt, rảnh rỗi thì nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Con không mệt, buổi chiều nấu canh thuận tiện ghé thăm cha mẹ một lát."
Cha Lâm mẹ Lâm không muốn con gái quá khổ cực, nhưng canh cũng đã đưa đến, đương nhiên không thể lãng phí.
Lúc mở hộp giữ nhiệt ra, mùi thơm nồng nặc trong nháy mắt bay khắp phòng bệnh. May mà có hai người bệnh khác trong phòng đã xuất viện ngày hôm qua, còn một người cũng không ở phòng bệnh, nếu không e là lại thèm thuồng.
"Con gái của cha hầm canh thơm thật, tay nghề nấu nướng của con giỏi hơn cha con nhiều."
"Đúng thế, bé ngoan của em chắc chắn giỏi hơn anh mà." Mẹ Lâm nói xong, lại múc chén canh đầu tiên cho con gái, "Đến đây, con cũng uống nhiều chút, ở trong nhà ăn chắc rất bận nhỉ?"
Lâm Sở Trì muốn cho bọn họ uống trước, nhưng bọn họ cũng không nhận, cuối cùng chỉ có thể dùng muỗng nhẹ nhàng quấy canh gà đầy tràn trong chén.
Cô sợ bỏng muốn để nguội rồi uống, cha Lâm mẹ Lâm lại bưng chén uống lúc còn nóng.