Điều này cũng không kỳ lạ, cà chua chua ngọt vốn là thứ rất nhiều đứa nhỏ thích ăn, chớ nói chi là tay nghề của Lâm Sở Trì, chinh phục một bạn nhỏ bốn tuổi còn không phải dễ như ăn cháo.
Thường ngày ở trường mẫu giáo, nhóc con này cần thầy cô mãi nhắc nhở mới có thể chú ý không rải cơm lên bàn, lúc này cũng không cần người nhắc, cơm còn chưa rơi xuống đã dùng tay nhỏ bắt được, một hạt cũng không lãng phí.
Không chỉ có Tử Tử buổi trưa không thích ăn cơm lúc này ăn ngon lành, thầy Vương và Mộc Thần đã ăn cơm xong lúc này rất có khẩu vị, thế mà giải quyết xong một phần cơm còn uống một ít canh.
Canh tam tiên là do Lâm Sở Trì dùng nguyên liệu nấu ăn sắn có nấu, bên trong có thịt sợi, thịt xông khói thái mỏng, nấm hương thái mỏng, mặt khác còn bỏ ít cải xanh, uống vừa thơm vừa ngọt.
"Tiểu Lâm, tay nghề này của cháu khiến thầy nhớ tới ông cháu, ông ấy nấu ăn cũng ngon như thế, đặc biệt là thịt kho tàu, nấu ngon đến độ phải kêu lên một tiếng ngon quá."
Thầy Vương phát hiện mình đã lớn tuổi như vậy, lại còn bởi vì tham ăn mà ăn no, không khỏi cảm thán.
Kỳ thực dù tay nghề nấu ăn của ông Lâm không tệ, nhưng nói thật thì không sánh được với Lâm Sở Trì, nhưng mọi người đều có bộ lọc đối với đồ ăn trong ký ức, vì thế ông ấy mới có thể nói như vậy.
"Thầy Vương quá khen." Lâm Sở Trì khiêm tốn nói.
Mộc Thần uống xong ngụm canh cuối cùng sau đó cũng không nhịn được khen ngợi: "Đây là món cơm phần ngon nhất em từng ăn mà còn có canh nữa."
Lâm Sở Trì nghe vậy, cười tỏ vẻ khi cậu đến giúp đỡ làm việc sẽ bao cơm.
Ba người lớn đều ăn xong sau đó mới rãnh quan tâm Tử Tử, vừa nhìn đã hơi mắc cười.
Bàn trong nhà có hơi không phù hợp đối với bạn nhỏ bốn tuổi, cậu nhóc phải ngước đầu mới có thể ăn cơm được, có lẽ vì như vậy hơi mệt, không biết từ lúc nào nhóc con đổi thành ngồi xổm ở trên ghế, ăn đến mức trên mặt đều là cơm.
Thầy Vương phát hiện vừa nãy chỉ lo mình mà quên mất cháu trai, vội vàng ôm cậu nhóc vào trong l*иg ngực.
"Ông ơi, cháu muốn ăn cơm."
Chỉ một chốc mà nhóc con đã kêu lên, thật giống như chỉ lo không cho cậu nhóc ăn vậy.
"Ông bưng cho cháu ăn."
Thầy Vương nhìn thấy cháu trai bình thường ăn một bữa cơm còn phải có người dụ dỗ bây giờ ăn cơm tích cực như vậy, trong lòng rất vui vẻ.
Dù sao đứa nhỏ mới bốn tuổi, có thế nào cũng không thể ăn hết một phần cơm to như thế, dù sao phân lượng của nhà ăn số một nổi tiếng là nhiều, trong trường học có sinh viên nghi ngờ mùi vị của nó, nhưng xưa nay không có sinh viên nào nói phân lượng ít.
Đương nhiên, thực ra nhóc con rất muốn ăn hết, thế nhưng thầy Vương thấy bụng cậu nhóc càng lúc càng phồng cũng không dám để cậu nhóc ăn, chỉ có thể cầm hộp đóng gói bọc lại nửa phần còn lại, dỗ cậu nhóc khuya về nhà ăn nữa.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Lâm Sở Trì về trong phòng bếp dọn dẹp đơn giản, thấy đã ba giờ, dứt khoát chẳng muốn về nhà mà tùy tiện tìm một nơi nằm nghỉ ngơi.
Không thể không nói, buổi chiều có Mộc Thần đến múc cơm, Lâm Sở Trì ung dung hơn thật, chỉ cần ở trong phòng bếp chuyên tâm xào thức ăn.
Mấy ngày sau đó, chuyện làm ăn của ô cửa số bảy càng ngày càng tốt, người trong nhà ăn số một cũng càng ngày càng nhiều.
Mà cùng lúc đó, bài đăng nói nhà ăn số một rất ngon trên diễn đàn trường có rất nhiều phản hồi mới, đều là sinh viên mới cảm ơn An Lợi, bày tỏ quả thực ăn rất ngon.
Nếu như nói ban đầu các sinh viên cũ còn cảm thấy sinh viên mới đáp lại là muốn hãm hại những sinh viên mới khác, như vậy lúc có mấy sinh viên mới đăng bài khen ngợi nhà ăn số một, lập tức làm gợi lên lòng hiếu kỳ của bọn họ.
Lẽ nào nhà ăn số một đổi đầu bếp?