Chương 44: Từ Nguy Chuyển An 2

Ở trước mặt hai đứa nhóc, Khương Linh cũng không tiện lấy bột mì trắng bên trong bình gốm ra, chỉ có thể lấy một ít kiều mạch đen, giả vờ đi đến phòng bếp, lại mua bốn cái trứng gà trong thương thành rồi cuống quýt ném vỏ trứng vào trong bếp lò đang cháy. Sau khi làm xong hết thảy, Khương Linh bất an liếc nhìn phía sau, cũng may mà hai đứa nhóc chưa hề đi ra.

“Ba hài tử này đang tuổi ăn tuổi lớn, cần ăn nhiều đồ bổ dưỡng hơn. Mặc dù ta có thương thành nhưng lấy thịt trong này ra cũng khó giải thích, vẫn nên tranh thủ thời gian đi lên trấn một chuyến, mua hai con gà mái về, đến lúc đó có lấy trứng gà ra cũng dễ dàng lừa gạt cho qua.” Con mắt Khương Linh xoay tròn, trong đầu suy nghĩ.

Khương Linh làm bốn cái bánh trứng gà kiều mạch đen, lại làm một món khoai tây xào sợi đơn giản. Ăn xong cơm trưa, Khương Diệu Kiệt vốn định cùng với Khương Linh đi đào khoai tây, ai ngờ Khương Linh lấy lý do phải chăm sóc muội muội để bảo Khương Diệu Kiệt ở lại trong nhà, tự mình cõng cái gùi đi tới chỗ sâu trong núi lớn.

Lúc này là thời điểm mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang, lá gan Khương Linh cũng lớn hơn không ít. Nàng nhìn lướt qua đám người đang bận rộn, chính mình lặng lẽ đi về phía miếu của Bạch Phát Nương Nương.

【 Tích: Phát hiện nấm mỡ gà hoang dại, giá bán năm mươi tiền đồng một cân 】

【 Tích: Phát hiện nấm đùi gà hoang dại, giá bán tám mươi tiền đồng một cân 】

【 Tích: Phát hiện...】

Âm thanh nhắc nhở tích tích của hệ thống vang lên, xuất hiện trong đầu Khương Linh. Khương Linh đi rồi lại dừng, nhổ hết tất cả những cây nấm mà hệ thống nhắc nhở kia nhét vào bên trong cái gùi. Chờ đến lúc Khương Linh đi vào phụ cận sơn động của Bạch Phát Nương Nương đã thu hoạch được một cái gùi đầy ắp toàn là nấm hoang dại.

Khương Linh chỉ để lại một phần nhỏ nấm, còn lại toàn bộ nàng đặt trong hệ thống thương thành để bán.

“Nương…nương…”

Khi Khương Linh đang chuẩn bị hướng về phía miếu Bạch Phát Nương Nương tìm hiểu đến tột cùng thì sau lưng truyền đến tiếng gọi đầy lo lắng của Khương Diệu Kiệt.

Khương Linh quay đầu nhìn lại, thân ảnh Khương Diệu Kiệt xuất hiện ở sau lưng nàng cách đó không xa, cậu thở hồng hộc, ngực phập phồng kịch liệt, trên trán cũng thấm đẫm mồ hôi.

“Diệu Kiệt, sao thế?” Khương Linh lo lắng không biết có phải Văn Khê xảy ra chuyện không, ba chân bốn cẳng chạy tới hỏi.

“Nương…nương…Văn Khê…Văn Khê…” Khương Diệu Kiệt chạy vội cả một đường, đột nhiên dừng bước có chút thở không ra hơi.



Cậu dùng tay chống lên cây đại thụ ở một bên, vừa thở hổn hển vừa nói.

Khương Linh nghe Khương Diệu Kiệt nói cũng gấp muốn chết, nhưng nàng không dám thúc giục, chỉ có hơi nhíu mày chờ Khương Diệu Kiệt nói tiếp.

“Văn Khê, Văn Khê, con bé tỉnh lại rồi.”

“Cái gì? Đi! Nhanh! Nhanh trở về!” Khương Linh dẫn theo Khương Diệu Kiệt cuống quít chạy về phía nhà mình.

“Nương…Ngài…Có phải ngài lại…” Vừa về đến nhà, Khương Diệu Kiệt vẫn không nhịn được, hỏi ra miệng nghi ngờ trong lòng.

“Nương lừa con làm gì chứ? Chỉ là nương phát hiện ở gần chỗ đó có một ít nấm hoang dại, con xem này, buổi tối hôm nay chúng ta ăn canh nấm được không?” Khương Linh cảm thấy may mắn vì vừa nãy mình không đem toàn bộ nấm bán hết mà để lại một phần, nếu không thì đúng là không có cách nào lừa gạt Khương Diệu Kiệt.

Trong khoảng thời gian ở chung này, Khương Linh phát hiện sức quan sát của Khương Diệu Kiệt rất tốt, thậm chí có đôi lúc Khương Diệu Kiệt sẽ nhẩm tính xem lượng thức ăn của nhà mình trong ngày, cùng với số lương thực còn thừa là bao nhiêu. Cũng may chỗ Khương Linh giấu lương thực khá kín đáo, lại chỉ báo một số lượng đại khái cho Khương Diệu Kiệt, bằng không thật đúng là không biết giải thích với Khương Diệu Kiệt thế nào.

“Nương…Nương…Ôm một cái!” Khương Linh vừa đi vào, Khương Văn Khê liền đưa hai cánh tay ra, bắt đầu làm nũng với Khương Linh.

Khương Linh cười cười, một tay ôm Khương Văn Khê vào trong lòng, dịu dàng nói: “Văn Khê, con có chỗ nào không thoải mái không?”

“Văn Khê không có việc gì, nương không cần phải lo lắng cho Văn Khê đâu.” Khương Văn Khê thật giống như một con chó con, cọ cọ trong lòng Khương Linh làm nũng.

Một màn này khiến cho cả trái tim Khương Linh như tan thành vũng nước, một nữ nhi biết điều như vậy, hiểu chuyện như vậy, sao tên khốn Lục Hữu Nhân kia lại không biết trân quý cơ chứ? Khương Linh ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vỗ lưng Khương Văn Khê. Không biết có phải là do bị thương hay không, rất nhanh Văn Khê lại mơ màng ngủ thϊếp đi.

Ở sâu trong núi lớn, chỗ miếu Bạch Phát Nương Nương.

Nữ nhân tóc trắng đột nhiên không có dấu hiệu nào báo trước liền ngã xuống đất ngất đi, tiểu nam hài ở bên cạnh hoảng hốt, cậu vội vàng chạy tới quỳ gối bên người nữ nhân tóc trắng, không ngừng dò hỏi: “Nương…Nương…Nương, ngài bị sao vậy, nương!”