Chương 41: Đã Xảy Ra Chuyện 3

“Bà mắng ai là thằng con hoang đấy hả? Bà thử nói lại xem!” Tức phụ Triệu Nhị Lăng lập tức kéo Triệu Đại Bảo ra che chở sau lưng, quát lớn với Lục lão bà tử.

“Hu hu…Lục nãi nãi thật hung dữ! Hu hu… Thật sự bà ấy đẩy Văn Khê mà!” Triệu Đại Bảo tránh ở sau lưng nương mình, hai tay che mặt, khóc toáng lên.

“Chậc, Triệu Đại Bảo mới chỉ năm tuổi, mà hài tử năm tuổi làm sao có thể nói dối chứ?”

“Lục lão bà tử này từ khi còn trẻ tới giờ có bao giờ chịu nói lý đâu! Nhìn dáng vẻ này nhất định là Triệu Đại Bảo nói đúng rồi!”

“Chậc, Khương thị này cả mấy năm làm con dâu nhà bọn họ, nai lưng ra làm việc thật đúng là đáng thương.”

Thanh âm xì xào bàn tán trong đám người dần dần lớn lên, Lục lão bà tử cho dù có khốn nạn đến cỡ nào cũng không thể đối mặt với sự chỉ trích của tất cả mọi người mà lên tiếng cãi lại được.

Khương Linh trừng mắt nhìn chằm chằm Lục lão bà tử trong đám người, nếu không phải lúc này nàng bị ngăn lại thì nhất định nàng sẽ đi vào nhà bếp cầm dao phay chém chết lão bất tử trước mắt!

“Ừm…Không có gì nghiêm trọng, chỉ là trên trán bị vết thương ngoài da thôi, có lẽ là bị dọa sợ nên mới ngất xỉu như vậy. Khương thị, một phương thuốc này giá năm mươi tiền đồng, uống một ngày ba lần, liệu trình năm ngày. Nếu như ngươi đồng ý thì ta sẽ cho phương thuốc, để Diệu Kiệt theo ta trở về lấy thuốc!” Chu lang trung sờ chòm râu của mình rồi nói.

“Không thành vấn đề, Diệu Kiệt, con đi theo Chu lang trung đi. Đúng rồi Chu lang trung, làm phiền ngài lại kê thêm phương thuốc cầm máu tiêu độc nữa, hai khuê nữ của ta cũng không thể để lại sẹo được.” Khương Linh vội vàng nói thêm.

“Cái này cũng không thành vấn đề, chỉ là phải thêm một trăm tiền đồng nữa mới được.” Chu lang trung do dự một lúc mới nói.

“Chu lang trung, cần kê thuốc gì thì ngài cứ kê thuốc đó. Diệu Kiệt, con đi theo Chu lang trung để lấy thuốc đi.” Khương Linh nói.

Đám người tụ tập xung quanh Khương gia sau khi nghe xong lời Chu lang trung nói ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh, một ngày thuốc chính là năm mươi đồng, năm ngày cần ít nhất là bảy trăm năm mươi đồng, lại bỏ thêm một trăm đồng để kê thuốc cầm máu giảm nhiệt, cứ tính như vậy lại gần đến một lượng bạc.



Đám người lại bắt đầu vây xung quanh, mồm năm miệng mười bắt đầu bàn tán.

Khương Linh nghe Chu lang trung nói Văn Khê không có việc gì, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Sau khi Chu lang trung và Khương Diệu Kiệt rời đi, Khương Linh đi về phía Lục lão bà tử.

Cho dù Lục lão bà tử khốn nạn cỡ nào, vừa rồi vẫn bị bộ dáng như thể nổi điên lên của Khương Linh uy hϊếp.

Lúc này trong lòng bà ta quả thật có chút hối hận, nhưng mà cũng không phải bà ta hối hận vì mình mắng hai nữ nhi của Khương Linh, thậm chí đẩy ngã Khương Văn Khê mà là hối hận mình làm việc mà bị người ta nắm nhược điểm.

“Ngươi…Ngươi muốn làm gì?” Lục lão bà tử thấy Khương Linh bước tới, đáy mắt đỏ bừng, biểu tình dữ tợn, không khỏi lui về phía sau mấy bước, cảnh giác dò hỏi.

“Thôn trưởng, vừa rồi ngài cũng nghe được Triệu Đại Bảo nói cái gì rồi chứ.” Khương Linh cũng không giống như mọi người tưởng tượng, hoặc khóc hoặc nháo hoặc động thủ với Lục lão bà tử mà chỉ dùng vẻ mặt bình tĩnh hỏi thôn trưởng.

Thôn trưởng thấy vẻ mặt khác thường của Khương Linh cũng hơi sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng gật đầu nói: “Triệu Đại Bảo năm nay cũng chỉ mới được năm tuổi, mà nhất định hài tử năm tuổi sẽ không nói dối.”

“Được rồi, thôn trưởng ngài đã cảm thấy những lời Triệu Đại Bảo nói là sự thật, như vậy liền chứng minh quả thật bà ta đã đả thương tiểu nữ nhi của ta đúng không?” Khương Linh tiếp tục truy vấn.

Thôn trưởng không biết giờ phút này trong hồ lô của Khương Linh muốn làm cái gì, mà mọi người đều đang ở đây, ông ấy là một thôn trưởng cũng không thể trợn tròn mắt nói dối, liền khẽ gật đầu: “Đúng…đúng vậy.”

“Được rồi, ngài là một thôn trưởng, hẳn cũng sẽ không làm chuyện lật lọng đâu…” Nói đến đây, ánh mắt Khương Linh lạnh lùng, bóp chặt cánh tay Lục lão bà tử, gằn từng chữ: “Bà đi theo ta, chúng ta cùng đến phủ nha nói chuyện một chút.”

Lục lão bà tử nghe xong những lời này lập tức xụi lơ trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “Không đi! Không đi! Ta không đi!”

“Chuyện này không phải do bà! Nhất định bà phải đi với ta.” Trên mặt Khương Linh đã ngưng đọng một tầng sương lạnh, nàng dùng sức túm lấy cánh tay Lục lão bà tử, thậm chí còn có tư thế giống như muốn kéo bà ta đi.