Chương 4: Có Hệ Thống Không Lo Đói Bụng 2

Khương Linh suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhanh chóng mở thương thành, tiêu mười tiền đồng mua một chai nước hoắc hương chính khí, đi tới bên cạnh nam nhân, rót nước hoắc hương chính khí vào trong miệng nam nhân.

Dược hiệu của nước hoắc hương chính khí rất nhanh khiến gò má của nam nhân bớt đỏ, chân mày vốn nhíu chặt cũng dần giãn ra.

“Cảm ơn ngươi…” Nam nhân chậm rãi mở mắt nhìn Khương Linh nói.

“Thời tiết rất nóng, đừng để say nắng nữa, không sao nữa thì ta đi trước!” Khương Linh thấy nam nhân đã không còn đáng ngại, nói một câu rồi vội vã rời đi.

“Ài, làm việc hơn cả buổi, cuối cùng không kiếm được một xu nào, không được, ta vẫn nên mau chóng tiếp tục đào cam thảo!” Khương Linh nhìn chữ số phía sau tiền đồng thương thành, bất lực thở dài, lại ngồi xổm xuống đất đào bãi cam thảo này.

Vào lúc Khương Linh vùi đầu làm việc, Cố đại tẩu tới nhổ cỏ dại ở ruộng mình cũng vội vã đi tới, thấy Khương Linh đang ngồi xổm ở ruộng mình, Cố đại tẩu còn tưởng là có người đang trộm lương thực.

Chỉ thấy Cố đại tẩu vội vã sải bước đi lên, túm lấy tay của Khương Linh hét to: “Người đâu tới bắt trộm! Có người trộm lương thực nhà ta!”

Khi nhìn rõ đối phương là Khương Linh, Cố đại tẩu giống như tìm được lỗ phát tiết, chỉ thấy ả ta túm lấy nàng trào phúng nói: “A ha, ta tưởng ai chứ, hóa ra là đại tẩu Lục gia à! Ồ, không đúng, bây giờ không thể gọi là đại tẩu Lục gia nữa, dù sao thì đã bị nam nhân của ngươi hưu rồi, không phải sao?”

Mới đầu Khương Linh không muốn để tâm tới giọng nói này, dù sao thì những năm nguyên thân gả vào thôn Lục gia, chế nhạo và trào phúng nhận được không ít, nếu bây giờ lần lượt mắng trả, sợ là Khương Linh sẽ mệt tới hộc máu.

So với xảy ra tranh chấp không cần thiết với những người này, chi bằng đào thêm chút cam thảo cải thiện cuộc sống, dù sao thì mình còn đang chăm ba hài tử.



Nghĩ tới đây, Khương Linh không đáp trả, mà định vùng vẫy khỏi tay của Cố đại tẩu, đi vào nơi sâu hơn.

Cố đại tẩu thấy Khương Linh muốn đi, càng kéo cổ gọi mọi người xung quanh: “Người đâu! Người đâu! Bắt trộm!” Nhà nông xung quanh nghe thấy, vội vàng xúm lại bên Cố đại tẩu.

Nhưng sau khi những người này nhìn thấy người bị chụp cổ tay là Khương Linh, lập tức lộ ra gương mặt vui sướиɠ khi người gặp họa.

“Dô, ta tưởng ai, hóa ra là Lục Khương thị không sinh được nhi tử!”

“Chậc…Lẽ nào đã tới bước đường phải trộm lương thực nhà người khác rồi sao? Chẳng trách Lục Hữu Nhân hưu nàng ta, xem ra thật sự không sạch sẽ!”

Khương Linh vốn không muốn quan tâm, nhưng những người kia càng nói càng quá đáng, lời nói cũng ngày càng khó nghe.

Ánh mắt nàng lạnh đi, chuyển chủ đề, chỉ vào đồ trong tay, nói với Cố đại tẩu: “Cố đại tẩu, người ta nói bắt trộm có tang chứng, ngươi nói ta trộm lương thực gì của ngươi? Lẽ nào thứ này cũng là do ngươi trồng sao?”

Cố đại tẩu ngơ ra, người xung quanh cũng ngơ ra, Khương thị này bình thường nhìn thấy họ đều trốn đi, hôm nay uống nhầm thuốc rồi sao? Thế mà lại dám đáp trả!

“Đây…” Cố đại tẩu nhất thời nghẹn lời, quả thực trong tay Khương Linh chỉ đang cầm một số lá xanh đang nở từng chuỗi hoa nhỏ màu tím rũ đầu, mà những lá xanh này mọc dại khắp nơi.

“Cố đại tẩu, ngươi thế này có tính là vu hại ta không? Hay là chúng ta đi tìm trưởng thôn? Nhờ trưởng thôn phân xét?” Nói xong, Khương Linh túm ngược lại Cố đại tẩu, giả vờ muốn dẫn ả ta vào nhà trưởng thôn.