Chương 30: Bản Tử Chăm Sóc 2

"Tha mạng! Đại nhân tha mạng!" Mặc dù Lục Hữu Nhân và Khương Hải liên tục quỳ lạy, cầu xin thương xót, nhưng rất nhanh đã bị nha dịch kéo đi chịu hình đánh bản tử.

Tiếng la hét vang lên không ngừng, Khương Linh nhìn Lục Hữu Nhân bị ăn bản tử, mây mù trong lòng cũng biến mất gần hết.

Trên đường trở về, vẻ mặt của trưởng thôn đen thui, đã mấy lần muốn nổi giận, nhưng nhìn bộ dáng thảm hại không thể nhìn nổi của Lục Hữu Nhân, cuối cùng vẫn phải nghẹn lại.

"Về rồi! Về rồi! Bọn họ đã trở về rồi, ai, tại sao Lục Hữu Nhân này lại được trưởng thôn dìu thế?" Những người ngồi chờ trưởng thôn ở cửa thôn vừa nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà bắt đầu xì xào bàn tán.

Những người đào khoai tây trước đó vẫn nhìn Khương Linh với vẻ mặt tức giận.

"Cẩu Thặng, đánh chuông, thông báo cho người cả thôn đến từ đường Lục gia! Ta muốn mở một cuộc họp!" Trưởng thôn đen mặt nói với cháu trai Lục Cẩu Thặng.

"Cái gì? Từ đường Lục gia? "

"Có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không?"

"Có lẽ có liên quan đến Khương Thị!"

"Ngươi xem, ta đã nói không thể dựa vào người đến từ bên ngoài... Chậc...... Đúng là thật mà!"

Lời nói của trưởng thôn lập tức khiến người trong thôn bùng nổ, đủ loại suy đoán bắt đầu lan truyền trong thôn như một bệnh dịch.

Thời gian một chén trà, mọi người trong Lục Gia Thôn đều tập trung về từ đường Lục gia.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào người trưởng thôn, Khương Linh và Lục Hữu Nhân đang nằm trên mặt đất rêи ɾỉ.



"Trời ơi! Nhi tử của ta, nhi tử của ta bị làm sao vậy!" Lục lão bà tử nhìn thấy cái mông đẫm máu của Lục Hữu Nhân, mở to hai mắt hỏi.

"Ngươi còn dám hỏi nhi tử của mình bị làm sao à? Thể diện của cả cái Lục Gia Thôn này đều bị nó làm mất hết rồi!" Trưởng thôn vỗ bàn, nặng nề gầm lên!

"Cái gì? Nhi tử của ta làm mất mặt cả thôn? Trưởng thôn ngươi nói vậy là có ý gì? Mặc dù nhi tử của ta không có văn hóa, nhưng ít nhất nó cũng là người trung thực, trung hậu, hiếu thuận!" Lục lão bà tử mở to hai mắt chỉ to bằng hạt đậu nành không phục nói.

"Trung thực, trung hậu? Bà già không cần thể diện này vậy mà còn dám dát vàng lên mặt!" Khương Linh đang đứng ở một bên, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười khi nghe thấy mấy lời Lục lão bà tử nói.

"Chuyện Khương Thị tìm thấy khoai tây chính là do nhi tử nhà ngươi chạy đến nói cho người Khương Gia Thôn biết! Không chỉ nói bí mật ra, còn ác ý vu khống cho Khương Thị!" Trưởng thôn trừng mắt nhìn Lục lão bà tử, sau đó nói ra tất cả những chuyện xảy ra trên công đường.

Mọi người nghe xong rốt cuộc không nhịn được nữa, tất cả đều lòng đầy lửa giận nhìn về phía Lục Hữu Nhân, tựa như một giây sau liền nhảy lên muốn ăn tươi nuốt sống hắn t., Lục lão bà tử là đầu xỏ không nghĩ tới thủ đoạn hèn hạ bẩn thịu của mình lại bị vạch trần.

Bà ta đứng giữa đám đông, cơ thể run rẩy, chịu không nổi cú sốc này, hai mắt trợn ngược nặng nề ngã xuống đất.

"Lục lão bà tử ngất rồi!"

"Thôn trưởng! Lục lão bà tử phải làm sao đây?"

Tiếng ồn ào lập tức phát ra từ từ đường Lục gia, trưởng thôn liếc nhìn Lục lão bà tử đang bất tỉnh rồi nói với mọi người: "Đưa Lục lão bà tử về nhà trước đi, nhân tiện gọi Chu lang trung qua!"

Trưởng thôn đã lên tiếng, mọi người vội vàng bế mỗi người giúp một tay đưa Lục lão bà tử về nhà.

Vương quả phụ vốn đang dựa vào khung cửa chờ xem một màn kịch hay, đột nhiên nhìn thấy một đám người đều đi về phía nhà mình với vẻ mặt tức giận, không khỏi toát mồ hôi lạnh, nhưng sau khi thấy rõ là mọi người cõng mẹ chồng của mình về, nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người dẫn đầu sau khi giải thích với Vương quả phụ vài câu liền vội vã trở về từ đường Lục gia, Vương quả phụ thấy mọi người đã rời khỏi Lục gia, quay đầu nhìn Lục lão bà tử đang nằm bất tỉnh trên giường, không khỏi thầm mắng: "Phi! Bà già này hoá ra cũng chỉ là đồ vô dụng!"