Chương 27: Hắn Là Huyện Lệnh? 1

Thanh âm quát mắng đầy lực uy hϊếp, cánh tay của hai người "Thiết Đầu" và "Đại Qua" vừa được Khương Hải gọi vốn dĩ định đi ra lại dừng lại giữa không trung, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đứng tại chỗ cúi đầu xuống.

Những người khác trong Khương Gia Thôn cũng sửng sốt, nhìn nam nhân hơi mập trước mặt.

Phía thôn Lục Gia cũng không khá hơn, Khương Linh thầm sửng sốt, người phản ứng nhanh nhất vẫn là trưởng thôn, hai cái đầu gối run rẩy lập tức quỳ xuống đất.

Nhìn thấy trưởng thôn quỳ xuống, mọi người đột nhiên bừng tỉnh, tất cả đều mang vẻ mặt kinh ngạc mà quỳ xuống đất.

Khương Linh cũng nhanh chóng kéo Khương Diệu Kiệt quỳ xuống.

Bầu không khí ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh.

"Mẹ kiếp! Nếu như ngươi huyện lệnh thì đcm ta chính là châu phủ đại nhân! Đcm ngươi đừng có lừa ta! Huyện lệnh của huyện Bình Khê năm nay cũng đã hơn sáu mươi, nhìn ngươi nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi, còn huyện lệnh của huyện An Tuyền, ít nhất cũng đã năm mươi tuổi, ngược lại ngươi nói cho ta nghe xem ngươi là huyện lệnh ở đâu, đừng có ở đây mà hù doạ ta!" Khương Hải bị ép xuống không thể động đậy vẫn chưa tin lời nói của nam nhân hơi mập, vừa giãy dụa vừa tiếp tục nói những lời lẽ bẩn thỉu thô tục.

"Còn dám nói nhiều thêm một câu nữa, ngươi có tin ta cắt lưỡi của ngươi không!" Nam nhân đang ấn Khương Hải rút thanh kiếm ở thắt lưng ra, phát ra một tiếng "bang".

"Huyện lệnh huyện Bình Khê nửa tháng trước đã cáo lão hồi hương, bây giờ tùy ta tiếp quản vị trí huyện lệnh của hắn! Người đâu! Bắt tất cả những kẻ gây rối này về cho ta!" Bàn tay to của nam nhân mập vẫy một cái, sau lưng hắn liền xuất hiện mấy tên nha dịch mặc quan phục, bọn họ nhanh chóng mang mấy người của Khương Gia Thôn toàn bộ đưa ra khỏi núi.

"Ta không phục! Nếu ngươi đã nói chúng ta gây rối, ngươi có chứng cứ gì không, càng chưa kể chỉ có người trong thôn chúng ta làm sao có thể gây rối được! Ngươi rõ ràng thiên vị nàng ta! Chẳng lẽ ta nói đúng rồi, nàng ta chính là tình nhân của ngươi à?" Mặc dù nam nhân hơi mập đã nói ra thân phận của chính mình, nhưng miệng của Khương Hải vẫn nói những từ ngữ thô tục.

"To gan!"



"Hỗn xược!" Nam nhân gầy và nam nhân đang ép Khương Hải đều quát mắng Khương Hải.

"Dân phụ sẵn lòng đi theo bọn họ đến phủ nha, tiếp nhận thẩm vấn của đại nhân!" Khương Linh không nói lời nào, nhanh chóng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn huyện lệnh trước mặt.

"Đừng!" Trước khi những người khác kịp phản ứng, Khương Diệu Kiệt đã nắm lấy tay Khương Linh, lắc đầu nói.

"Diệu Kiệt, đừng lo lắng, ta sẽ không sao!" Khương Linh nhẹ nhàng an ủi.

"Ồ? Vị tẩu tử này, ngươi nên nghĩ kỹ hậu quả những lời mà ngươi vừa nói!" Huyện lệnh nghe được lời nói của Khương Linh, sững sờ một lát, sờ sờ cằm, nhìn Khương Linh nói.

"Dân phụ biết rất rõ, dân phụ nói lại lần nữa, sẵn sàng cùng bọn họ đến phủ nha, tiếp nhận thẩm vấn của đại nhân ngài! Tuy nhiên, dân phụ có một yêu cầu..." Nói xong, Khương Linh không nói tiếp mà nhìn huyện lệnh trước mặt với vẻ mặt kiên quyết.

"To gan..." Nam nhân gầy cau mày khó chịu muốn khiển trách Khương Linh, nhưng lại bị huyện lệnh xua xua tay ngăn lại.

"Ngươi nói đi, chỉ cần yêu cầu của ngươi hợp tình hợp lý, bổn quan tự nhiên sẽ đồng ý với ngươi!" Huyện lệnh nhìn Khương Linh với vẻ mặt phức tạp nói.

Khương Linh gật gật đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, duỗi tay chỉ về phía Lục Hữu Nhân trong đám đông, nói với giọng điệu kiên quyết: "Đại nhân cũng phải mang cả người này và trưởng thôn đi!"

"Khương Linh, tại sao ngươi lại độc ác như vậy, không phải chúng ta chỉ là hoà ly thôi sao! Ngươi độc ác đến mức muốn kéo ta xuống nước sao luôn sao? Ngươi chính là một độc phụ!" Lục Hữu Nhân bị Khương Linh chỉ vào thì giật mình, hắn ta chột dạ mà lớn tiếng mắng chửi Khương Linh!

Khương Linh không quan tâm đến những lời sỉ nhục của Lục Hữu Nhân, vẫn cứ tiếp tục nói với vẻ mặt kiên quyết: "Người này! Và cả trưởng thôn nữa, đại nhân ngài phải mang cả hai người họ đi!" Nói rồi, Khương Linh nặng nề quỳ xuống đập đầu về phía huyện lệnh.