Chương 25: Vu Oan Hãm Hại 3

Vẻ mặt phức tạp của mọi người đều đổ dồn lên người Khương Linh, Khương Linh bất lực thở dài một hơi, chuyện này hiển nhiên có người muốn vu oan hãm hại nàng.

Kỳ thực tìm ra người này là chuyện rất dễ dàng, ngày hôm qua ai cứ luôn miệng chống đối, ai có xích mích với chính mình vừa xem liền hiểu ngay, nhưng bây giờ không có bất cứ bằng chứng nào, tuỳ tiện nói ra có khi còn bị hắn ta quật ngược lại.

"Không thể! Chắc chắn không phải là nương, chắc chắn có người muốn vu oan hãm hại!" Khương Diệu Kiệt vốn đang im lặng đột nhiên mở miệng.

"Thằng ranh từ ngoài đến này, ở đây làm gì có chỗ cho ngươi chõ mõm vào! Ngươi thực sự cho rằng ngươi là dân gốc của cái thôn này à?" Lục Hữu Nhân trừng mắt nhìn Khương Diệu Kiệt rồi chế giễu.

"Ngươi..." Mặt của Khương Diệu Kiệt đỏ bừng, cả người run lên nhè nhẹ.

Khương Linh biết Khương Diệu Kiệt là một đứa trẻ có tình có nghĩa, nàng vỗ vỗ vai Khương Diệu Kiệt an ủi: "Không sao, ta sẽ giải quyết tốt, con yên tâm!"

"Được, ngươi nói bí mật do ta nói, vậy ta hỏi ngươi, ta nói lúc nào, nói ở đâu nói với ai?" Khương Linh liếc nhìn nam nhân trước mặt, bình tĩnh nói.

"Ngươi..."

Nam nhân kia liếc thấy vẻ mặt thản nhiên của Khương Linh, không khỏi do dự, mắt đảo tròn cắn cắn môi nói: "Tối hôm qua giờ tý, ngươi đến Khương Gia Thôn nói chuyện này với bà nương của ta!"

"Cái gì Khương Gia Thôn?"

"Cái này... Đây không phải là nơi mà Khương Thị ở trước khi gả qua đây à? "

"Hừ! Khương Thị này thật đúng là kẻ hai mặt! Lương thực do chính mình tìm ra còn dám tiết lộ cho người ngoài thôn biết!"

Âm thanh mắng chửi truyền đến tai của Khương Linh, Khương Linh làm như không nghe thấy, nàng vẫn đứng trong đám đông, ngẩng cao đầu, hai mắt ngoan cường nhìn chằm chằm vào nam nhân đang chỉ vào nàng: "Ngươi có dám bảo đảm mỗi một từ mà ngươi nói tiếp theo đều là thật không?"



Nam nhân vừa rồi vẫn hung hăng bị Khương Linh hỏi thì có chút do dự, hắn ta cắn môi, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng Khương Linh, nhưng hắn ta vẫn nói năng hùng hồn: "Khương Hải ta cam đoan những gì ta vừa nói đều là sự thật!"

"Sao ở đây lại ồn ào như vậy?" Lời nói của Khương Linh còn kịp ra khỏi miệng, cách đó không xa truyền đến một giọng nói có phần uy nghiêm.

Mọi người đều nhìn về phía giọng nói, thấy hai nam nhân một béo một gầy từ xa chậm rãi đi tới, mặc dù đồ hai người mặc đều là áo lanh vải thô đi giày vải, nhưng chất liệu vẫn còn mới toanh, ngay cả giày vải cũng gần như không chút vết bẩn.

"Là hắn?" Khương Linh sau khi nhìn thấy nam nhân hơi béo kia không khỏi sững sờ, nam nhân này chính là người lần trước nàng vô tình cứu được.

"Sao hắn lại ở đây?" Khương Linh vốn dĩ không muốn làm việc thừa, nhưng bây giờ nàng đang đối chất với Khương Hải, giống như không có cách nào đặc biệt tốt để thoát thân.

"Ngươi là cái thá gì?" Hai người đột nhiên xuất hiện phá vỡ bầu không khí ban đầu, Khương Hải quay đầu lại không vui cau mày mắng.

"Ngươi..." Nam nhân hơi béo chưa kịp lên tiếng, nam nhân gầy đứng bên cạnh đã mở miệng định nói gì đó, nhưng nam nhân hơi béo lại liếc nhìn nam nhân gầy một cái, nam nhân gầy lập tức ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn cứ dán chặt vào người Khương Hải.

"Ta là thư sinh, thấy bên này có tranh chấp nên muốn qua xem một chút, không có vấn đề gì đi?" Nam nhân hơi mập tiếp tục cười rồi nói với mọi người.

"Cái gì? Thư sinh?" Mọi người vừa nghe vậy, ai cũng lộ ra ánh mắt cung kính, ngay cả trong mắt của những tên cao lớn thô kệch ở Khương Gia Thôn kia cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Khương Linh biết, ở cổ đại địa vị của thư sinh rất cao, nhất là đối với những những người nông dân đến một chữ cũng không biết này, gặp phải thư sinh giống như chẳng khác nào gặp phải huyện quan lão gia.

Ánh mắt nam nhân hơi mập lưỡng lự nhìn Khương Linh một lúc, ngay sau đó rơi vào trên người Khương Hải.

Chỉ thấy hắn sờ cằm của mình rồi dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi mọi người đang tranh chấp về cái gì? Hoặc là ta có thể giúp được gì cho mọi người."