Chương 20: Khoai Tây! Khoai Tây! 2

Ba hài tử vô cùng tháo vát, làm việc vẻn vẹn chưa đầy nửa ngày đã chất đầy khoai tay vào hai cái gùi.

Sau khi trở về nhà, Khương Linh thuần thục rửa sạch khoai tây, gọt vỏ, băm nhỏ, sau đó lại đi lấy một nắm bột mì trong vại đất rắc lên trên khoai tây đã băm nhỏ, đổ thêm một ít nước rồi trộn đều chúng với nhau.

Sau khi Khương Linh đổ một ít dầu vào nồi, cẩn thận từng chút một đổ hỗn hợp khoai tây vào trong nồi.

Mùi thơm nhanh chóng bay thoang thoảng khắp căn nhà, ba hài tử ngửi thấy mùi thơm không ngừng nuốt nước bọt, Khương Văn Khê nhỏ nhất thậm chí còn bắt đầu dùng tay áo lau khóe miệng.

"Đói bụng rồi à, mau đến đây nếm thử xem bánh khoa tây mẹ làm thế nào!" Khương Linh vừa cầm cái đĩa đi ra liền nhìn thấy Khương Văn Khê lau khóe miệng, Khương Linh không nhịn được mà cười khanh khách, nhanh chóng đặt đĩa lên bàn.

"Nương… đây là cái gì vậy? Sao nó lại thơm như vậy ạ?” Cả khuôn mặt của Khương Văn Khê như dính vào cái đĩa, chỉ thấy cô bé ra sức hít hít cái mũi, quay đầu nhìn Khương Linh hỏi.

"Mèo nhỏ tham ăn, đây là bánh khoai tây, bọn con ăn trước đi, nương đến nhà trưởng thôn một chuyến!" Khương Linh vừa nói vừa nhặt hai củ khoai tây trong góc rồi đi ra ngoài.

‘Cốc cốc cốc,” Ba tiếng gõ cửa truyền đến tai trưởng thôn. Trưởng thôn đang hút tẩu thuốc chậm rãi đứng dậy ra khỏi ghế, đi về phía cửa.

"Khương thị? Ngươi đến đây làm gì?” Trưởng thôn nhìn Khương Linh ngoài cửa, hiển nhiên có chút kinh ngạc.

"Trưởng thôn! Ta tìm thấy đồ ăn rồi!” Khương Linh chỉ vào củ khoai tây trong tay, vẻ mặt bình tĩnh nói.

"Cái gì? Khương Thị, những lời này không thể nói bậy!” Trưởng thôn nghe xong, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn Khương Linh.

"Ta tìm thấy thứ này ở trên núi, là thứ có thể ăn được!" Nói rồi Khương Linh đưa hai củ khoai tây trong tay mình cho trưởng thôn cầm.

Trưởng thôn nghe xong những lời Khương Linh nói, ném tẩu thuốc lá xuống đất, hai tay cầm hai củ khoai tây, sau đó chậm rãi đưa mắt lên quan sát cẩn thận.



Một lúc sau, ông ấy cẩn thận đặt nó dưới mũi rồi ngửi thử.

"Lão già, ngươi... Khương Thị sao ngươi lại ở đây?” Bạn đời của trưởng thôn vẫn đang ở trong nhà nấu cơm, nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy ra khỏi nhà, lúc nhìn thấy Khương Linh thì nhịn không được mà nhăn mặt.

"Ta tìm thấy thức ăn ở trên núi, đến đây báo cho trưởng thôn biết." Khương Linh bình tĩnh nói.

"Cái gì?" Bây giờ đến lượt bạn đời của trưởng thôn cảm thấy kinh ngạc, mức độ kinh ngạc của bà ấy còn lớn hơn trưởng thôn rất nhiều.

"Ông già! Lời của Khương thị là có ý gì?” Thê tử của trưởng thôn kéo quần áo của trưởng thôn thấp giọng hỏi.

"Cái này... Khương thị, ngươi tìm thấy thứ này ở đằng sau núi?” Trưởng thôn không để ý đến câu hỏi của người bạn già, mà hai mắt nhìn chằm chằm vào Khương Linh hỏi.

"Đúng vậy, trên núi có rất nhiều, mà sau núi cũng có một mảng lớn!"

"Vớ vẩn! Ta đã sống ở Lục Gia Thôn này gần bốn mươi năm, tại sao ta lại chưa từng nhìn thấy nó!” Sau khi trưởng thôn nghe xong những lời Khương Linh nói thì nhịn không được mà cau mày mắng.

"Trưởng thôn, không biết ngươi có ấn tượng gì với những bông hoa nhỏ màu tím sau núi hay không? Thứ này là củ nằm phía dưới những bông hoa màu tím này! Nếu ngươi không tin ta, bây giờ chúng ta lập tức lên núi, ta chỉ cho ngươi xem!” Khương Linh có chút bất lực mà nhìn trưởng thôn, giải thích.

"Khương thị! Ngươi nên biết đây là chuyện cho dù thế nào đi nữa cũng không thể mang ra làm trò đùa!"

Khương Linh nghe hiểu ý của trưởng thôn, nàng cũng không thấy khó chịu, tiếp tục kiên nhẫn giải thích: "Trưởng thôn, nếu ngươi không tin thì có đi lên núi với ta, sau khi ta bị Lục Hữu Nhân đuổi ra ngoài, chính là trưởng thôn ngài đã cho ta mượn nhà, cho ta một nơi để dừng chân, làm sao ta có thể lấy chuyện liên quan đến tính mạng này để lừa ngươi được chứ?"

Trưởng thôn thấy ánh mắt của Khương Linh kiên quyết như vậy, cuối cùng cắn răng nói với Khương Linh: "Được, vậy bây giờ ta đi lên núi với ngươi xem thế nào!"