Triệu Dung Dung và Lưu Duệ Thành đều không tin Hàn Thư Hân sẽ đồng ý giải trừ hôn ước, dù sao nguyên chủ cũng yêu Lưu Duệ Thành quá nhiều.
Từ hộp cơm trưa tình yêu đến đồng hồ hàng hiệu, có cả giày đá bóng phiên bản giới hạn, chỉ cần Hàn Thư Hân có đủ khả năng mua, cô đều sẽ không chút do dự mà tặng cho Lưu Duệ Thành.
Đặc biệt là sau khi đính hôn, Hàn Thư Hân đã tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm để mua cho Lưu Duệ Thành một chiếc xe thể thao, thậm chí xém chút nữa còn bán luôn cả vòng tay phỉ thúy mà Yến Yến nữ sĩ tặng cho cô.
May mắn nhờ nghe lời khuyên bảo của Triệu Dung Dung, cô mới để lại vòng tay phỉ thúy.
Không biết liệu có phải Triệu Dung Dung đã sớm để ý tới chiếc vòng tay phỉ thúy này hay không, nhưng lần này, cô tuyệt đối sẽ không để cô ta chiếm được nó.
“Cô nói cái gì?” Lưu Duệ Thành thẹn quá hóa giận: “Đừng tưởng rằng nói như vậy thì có thể thu hút được sự chú ý của tôi, tôi nói cho cô biết, cho dù phụ nữ trên đời này chết hết, tôi cũng sẽ không thèm để ý đến cô.”
“Hahaa.” Hàn Thư Hân lạnh lùng cười, cố gắng ngồi dậy: “Trước kia là tôi bị mù nên mới có thể xem trọng anh. Cảm ơn món quà mà anh đã tặng, nhờ té ngã như vậy mà tôi đã mắt sáng lòng tỏ, bây giờ thị lực của tôi rất tốt!”
“Đúng rồi, anh cùng tâm can bảo bối của anh đúng là một cặp trời sinh, chúc hai người sớm ngày tu thành chính quả, tránh làm hại đến những người tốt khác!”
“Được, tốt lắm, dù cho sau này cô có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không nhìn cô dù chỉ một giây.”
Trước đây, Hàn Thư Hân luôn cố gắng nịnh bợ lấy lòng Lưu Duệ Thành, chỉ cần hắn trưng ra bộ mặt tươi cười với cô thì cô đã vui vẻ suốt 1 tháng, Lưu Duệ Thành chưa bao giờ phải chịu đựng sỉ vả như thế này khi đứng trước Hàn Thư Hân, hừ, đừng tưởng rằng làm như vậy là có thể khiến hắn hứng thú.
“Dung Dung, chúng ta đi thôi!”
“Thành, sao chúng ta có thể bỏ mặc Hàn Thư Hân ở lại đây được chứ?” Trong mắt Triệu Dung Dung chợt lóe lên tia đắc ý, ngay sau đó lại khôi phục ngay dáng vẻ kỹ nữ trà xanh, giả vờ lương thiện trước mặt Lưu Duệ Thành.
“Mặc kệ đồ tiện nhân này, chúng ta đi thôi!”
“Anh gọi ai là tiện nhân?” Phải kiềm chế lại, nhưng mà cô nhịn không được, hắn dám gọi cô là tiện nhân sao, nếu không phải do cô vẫn chưa dung nhập hoàn toàn với cơ thể này, cô nhất định sẽ đứng dậy lôi cả 18 đời dòng họ tổ tiên nhà hắn ra mà mắng.
“Anh mới là tiện nhân.”
“Hừ, biết vậy thì tốt!”
Lưu Duệ Thành đột nhiên ý thức được hắn bị Hàn Thư Hân chơi xỏ, trên trán nổi đầy gân xanh, Hàn Thư Hân lúng túng vội vàng xoay người nằm yên.
Đậu móa, chờ cơ thể bà đây tốt lên đi, nhất định sẽ trùm bao bố Lưu Duệ Thành, đè ra đánh một trận cho hả dạ.
Sau khi hai người kia rời đi, Hàn Thư Hân hít thở một hơi thật sâu, sờ soạng trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động, chán ghét nhập vào ngày sinh nhật của Lưu Duệ Thành, sau đó nhanh chóng đổi lại mật khẩu, lúc này mới bấm số gọi điện cho Yến Yến nữ sĩ.
“Mama, con nhớ mẹ, mẹ đang ở đâu thế?”
Thật ra bình thường nguyên chủ cũng không quan tâm Yến Yến nữ sĩ đang ở đâu, chỉ khi nào muốn xin tiền thì mới nhớ tới mà gửi tin nhắn trên Wechat cho bà.
Đối phương nhận được điện thoại, nghe giọng có vẻ hơi sửng sốt: “Hân Hân?”
Cách một cái điện thoại Hàn Thư Hân vẫn có thể nghe được giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vừa hưng phấn vừa không thể tin được.
Cô thở dài: “Mama, mẹ đang ở đâu vậy? Con nhớ mẹ lắm.”
“Bảo bối, mẹ đang đi công tác ở thành phố H, có phải con lại muốn xin thêm tiền không, nhiều hay ít, để mẹ chuyển cho con.”
Hàn Thư Hân: “……”
“Mẹ, con đang ở bệnh viện, bây giờ chuẩn bị về nhà, mẹ có thể về sớm chăm sóc con được không?”
“Con không thoải mái ở đâu sao, tại sao lại ở bệnh viện?”
“Trong điện thoại không thể nói rõ được, chờ mẹ về rồi nói sau.”
“Được được được, ngày mai mẹ về, không, hôm nay mẹ về, bây giờ mẹ đi liền đây.”
Hàn Thư Hân cúp máy, ngay sau đó lại gọi cho tài xế trong nhà, lúc này mới bước ra khỏi bệnh viện.
“Aida, tại sao tiểu thư Hân Hân lại bị thương?”
Tài xế Vương dừng xe trước cửa bệnh viện, nhìn thấy Hàn Thư Hân bước ra, trên trán lại quấn miếng băng gạc, tức khắc hoảng sợ, vội vàng đỡ Hàn Thư Hân lên xe.
“Cô bị thương rồi, tôi phải báo cho phu nhân một tiếng.” Chú Vương dừng một lát, quan sát sắc mặt Hàn Thư Hân, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô không hề lộ ra vẻ tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm, do dự mà mở miệng: “Trong lòng phu nhân vẫn luôn nhớ cô, cô đừng tức giận với phu nhân nữa.”
“Chú Vương yên tâm đi, về sau con sẽ không như vậy nữa.” Nếu cô đã chiếm thân thể của nguyên chủ rồi, chắc chắn sẽ hiếu kính Yến Yến nữ sĩ thật tốt.
“Được được được, tiểu thư nghĩ vậy là tốt rồi, khi còn nhỏ cô thích nhất là ở bên cạnh phu nhân, chỉ cần không thấy phu nhân một xíu thôi là cô đã khóc nháo tìm mẹ…”
Chú Vương vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm, Hàn Thư Hân nhắm mắt nghỉ ngơi, lâu lâu đáp lại một hai câu, hai người đã nhanh chóng về đến Hàn gia.
Hàn gia nằm ở phía tây thành phố A, là một căn biệt thự song lập rộng 300 mét vuông, những người sống ở khu này không phải minh tinh thì cũng là người giàu có, tính bảo mật rất tốt.
Vừa bước vào nhà, Hàn Thư Hân ngồi nghỉ trên ghế chỗ đổi giày ở huyền quan một lát, từ từ hít thở đều rồi mới thay dép lê, đỡ tường mà bước lên lầu hai, đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Vào phòng ngủ, tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy hộp gấm nhung nằm trong góc phòng để quần áo.
Nguyên chủ không thích chiếc vòng tay phỉ thúy này, cô cảm thấy vòng tay phỉ thúy chỉ thích hợp với mấy người phu nhân thuộc thế hệ của mẹ đeo.
Vòng tay phỉ thúy màu xanh biếc, những người có mắt nhìn đều biết đây là ngọc lục bảo thượng phẩm, là vua trong giới phỉ thúy, nghĩ đến nguyên chủ không biết nhìn hàng, Hàn Thư Hân liền bĩu môi, không chút do dự lấy vòng tay đeo vào.
Nó không thể hiện sự già dặn, mà nó tượng trưng cho thân phận và sự giàu có, cho dù có đưa cô 200 triệu cô cũng không bán.
Hàn Thư Hân ngắm nghía vòng tay một hồi, rồi mới lấy con dao gọt hoa quả, nhắm mắt xong lại mở mắt, mạnh mẽ rạch một đường trên tay mình, sau đó lấy máu bôi lên vòng tay.
Đợi vài phút, vòng tay cũng nhận hết máu, nhưng không gian trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, Hàn Thư Hân không tin, nặn ra thêm một lượng máu rồi bôi lên vòng tay.
Lúc này, cô nhìn chằm chằm vòng tay mà không hề chớp mắt, sau đó vui vẻ phát hiện, vòng tay dần xuất hiện một vòng tơ máu màu hồng, vì thế cô rót thêm càng nhiều máu hơn, cho đến khi tơ máu tràn ngập toàn bộ hoa văn trong vòng tay, sau đó lại biến mất không một dấu vết.
“Tại sao lại…” Như vậy? Chưa kịp nói hết câu, cô cảm thấy hoàn cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi, người đã xuất hiện trong một không gian mơ hồ xa lạ.
Dường như Hàn Thư Hân đang ở trong một thế giới u ám, cho dù chạy về hướng nào đi chăng nữa cũng đều là sương mù, tuy rằng rất rộng rãi, nhưng chung quanh lại chẳng có gì, yên tĩnh đến đáng sợ.
Chớp mắt lần nữa, người đã rời khỏi không gian.
Hàn Thư Hân đơ người một lát, nhịn không được mà rùng mình, hoàn cảnh bên trong quá áp lực, cô không nghĩ đến việc sẽ vào đó lần thứ hai.
Trong truyện chỉ mô tả đến việc nữ chủ nhận được không gian chứa đồ, có thể cất vô số vật tư, chứ không nói rõ bên trong không gian trông như thế nào.
Thì ra bên trong là nơi quỷ dị như vậy.
Không có phòng ốc, nước uống, đồ ăn, trên mặt đất cũng không có một ngọn cỏ, hình như cũng không thể trồng trọt, đây là vòng tay giả sao?
Tuy nhiên có thể chứa vật tư cũng là bảo bối hiếm có rồi, cô không nên quá tham lam!
Cô bắt đầu thử đưa con dao gọt hoa quả vào không gian, sau hai lần thử, quả nhiên dao gọt hoa quả trong tay đã biến mất, Hàn Thư Hân nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận, phát hiện trong không gian có thêm một con dao gọt hoa quả.
Đừng hỏi tại sao cô có thể cảm nhận được, chính là nhờ vào trực giác, có lẽ bởi vì cô và vòng tay đã thiết lập một mối liên kết.