“Thưa quý cô, cô có thể gọi tôi là Tô. Tên của đàn ông, ngoài đồng giới ra thì chỉ có thê chủ* mới có thể gọi thôi.” Nói xong, mặt anh còn đỏ lên.
(妻主: Đây là cách gọi tôn kính mà các nhân vật nam dùng để gọi người vợ có địa vị cao trong các câu chuyện thuộc bối cảnh mẫu hệ, nơi phụ nữ giữ quyền quyết định và có thể có nhiều chồng (phu quân))
“Xin lỗi Tô, tôi không cố ý. Tôi họ Trảm. Anh nói bây giờ là năm 3303? Vậy đây vẫn là Hoa Hạ chứ?”
Nghe đến năm 3303, Trảm Quân Quân giật mình kinh hãi, bây giờ đã biết tên của đối phương, cô cũng vội vàng nói họ của mình rồi hỏi thêm.
Vì đàn ông chỉ để thê chủ gọi tên, nên Trảm Quân Quân cũng không nói ra tên đầy đủ của mình. Nhỡ đâu tên phụ nữ cũng có quy tắc gì đặc biệt thì sao?
"Quý cô Trảm tôn kính, Hoa Hạ? Là gì vậy?"
Tô Thần càng nghe càng rối. Người phụ nữ này đang nói gì thế? Anh hoàn toàn không hiểu.
Chẳng lẽ cô ấy không phải người ở đây? Hoa Hạ mà cô ấy nói đến là một địa chỉ nào đó ư? Nơi đó cách đây bao xa?
Trảm Quân Quân nhìn vẻ mặt mơ hồ của người đàn ông, chắc chắn rằng anh không đùa với mình, anh thực sự không biết Hoa Hạ là gì.
"Xin hỏi Tô, đây là triều đại nào? Hay đây là đại lục nào? Có người cai trị không?"
Trảm Quân Quân vừa hỏi vừa suy nghĩ về khả năng quay trở về. Nhìn vào cảnh hoang tàn này, khả năng đó có lẽ gần như là bằng không.
"Quý cô Trảm tôn kính, đây là đại lục Lam Tinh. Chúng tôi không có người cai trị toàn đại lục, chỉ có các thành chủ. Thành chủ của thành Dụ Phong là quý cô Sonita. Cô ấy là người có nhiều phu quân nhất ở Dụ Phong."
Trảm Quân Quân nghe đến đây thì người đàn ông trước mặt nói càng lúc càng nhỏ, mặt còn đỏ lên.
Không có người cai trị, chỉ có thành chủ, và dường như lý do trở thành thành chủ lại là vì có nhiều chồng nhất.
"Tô, người có nhiều phu quân nhất là thành chủ sao? Tỷ lệ nam nữ ở Lam Tinh là bao nhiêu?"
Trảm Quân Quân chắc chắn rằng cô đã xuyên không, giống như trong tiểu thuyết vậy. Vì một tai nạn, cô đã chết rồi xuyên không đến đại lục Lam Tinh này.
Nơi này là một đại lục do phụ nữ làm chủ, và phụ nữ có thể có nhiều chồng.
Có lẽ số mệnh cô chưa tận, hoặc có thể cô đã tích được nhiều phúc đức trong kiếp trước. Vì vậy ông trời đã cho cô một cơ hội sống lại.
Trước đây cô là một đứa trẻ mồ côi không có cha mẹ hay người thân. Thường ngày cô thích sự yên tĩnh nên cũng không có bạn bè thân thiết. Nhìn lại trang phục hiện tại, có vẻ cô đã mặc chúng khi xuyên không qua.
"Quý cô Trảm tôn kính, quý cô Sonita có ba phu quân chính, bốn phu quân thứ, hai mươi bốn thị quân*, ba mươi sáu người hầu, và vô số thị vệ không được ghi tên."
(侍君: chỉ những người hầu nam được phụ nữ có quyền lực hoặc địa vị cao thu nhận về để phục vụ. Trong nhiều trường hợp, thị quân không chỉ đơn thuần là người hầu, mà còn có thể là bạn đồng hành hoặc đối tác tình cảm, nhưng không có vị trí cao bằng những người phu quân chính hoặc phu quân thứ)
"Hiện nay tỷ lệ nam nữ ở Lam Tinh là 120:1, vì vậy phụ nữ rất quý giá, được hưởng tất cả các quyền ưu tiên trên Lam Tinh."
"Càng nhiều phu quân, người phụ nữ càng có thể kiểm soát tốt thành trì. Nhiều phu quân cũng biểu thị địa vị cao cộng thêm khả năng sinh sản tốt hơn, thu hút nhiều người theo đuổi hơn và có cơ hội trở thành thành chủ."
Tô Thần không hiểu vì sao người phụ nữ trước mặt lại hỏi anh những câu ngớ ngẩn như vậy. Tỷ lệ nam nữ mỗi năm đều được báo cáo qua tin tức, ai quan tâm một chút đều biết.