"Thưa quý khách, đây là máy làm bữa sáng và máy làm bữa ăn nhanh. Chỉ cần thanh toán bằng điểm tích lũy, các vị sẽ nhận được món ăn mình đặt ngay lập tức."
"Đổi tinh hạch ra điểm tích lũy sao?"
"Đúng vậy."
Phí Lực nghe Đỗi Đỗi xác nhận thì trong lòng tràn đầy phấn khích, vì Thuần Lan rất thích viên ngọc trong suốt mà họ tìm thấy khi tiêu diệt lũ tang thi trong nhà. Thế là họ đã giữ lại viên ngọc đó.
"Thê chủ."
Thuần Lan nghe Phí Lực gọi, lập tức hiểu ý hắn.
"Cậu nói tinh hạch là thứ này phải không?" Thuần Lan lấy viên ngọc trong suốt từ túi ra đưa cho Đỗi Đỗi xem.
"Đúng vậy, chỉ cần đặt tinh hạch vào máy đổi điểm này, điểm tích lũy sẽ tự động được thêm vào trong chip của các vị."
Hai người còn hơi ngờ vực, nhưng nghĩ đến việc chỉ cần một viên ngọc là có thể đổi được chỗ ở và đồ ăn, Thuần Lan quyết định làm theo lời của Đỗi Đỗi, bỏ tinh hạch vào máy đổi điểm.
"Chúc mừng đổi điểm thành công, + 100 điểm."
Khi nghe thấy âm thanh báo thành công, Thuần Lan không khỏi kinh ngạc.
"Thê chủ, có điểm thật sao?"
Chỉ người sở hữu mới có thể nghe âm thanh từ chip, nên Phí Lực không biết rằng quá trình đổi điểm đã thành công.
"Có thật."
Câu trả lời của Thuần Lan khiến Phí Lực vui mừng không xiết.
"Thật ư? Được bao nhiêu?"
"100 điểm."
Đỗi Đỗi chỉ là một con rối, không thể hiểu được sự phấn khích của hai người, cậu ta chỉ biết nhiệm vụ của mình là chào đón khách theo lệnh của chủ nhân.
"Hai vị, có cần làm thủ tục nhận phòng không?"
"Nếu không nhận phòng, chúng tôi có thể mua đồ ăn nhanh được không?"
Nghe Đỗi Đỗi hỏi, Phí Lực suy nghĩ kỹ càng rồi quyết định không nhận phòng ngay, bởi chỗ ở có thể tìm được, nhưng thức ăn thì khó hơn nhiều.
Ở đại lục Lam Tinh, vật tư không hề dồi dào. Trước đây chỉ có phụ nữ mới nhận lương thực chỉ đủ dùng trong nửa tháng, nửa tháng còn lại họ phải thay thế bằng dưỡng chất.
Còn đàn ông ở nhà phần lớn chỉ được phân phối dưỡng chất, còn phải phụ thuộc vào thu nhập, mà 80% thu nhập đều phải nộp cho thê chủ.
Phí Lực và Thuần Lan rời nhà vì không còn chỗ ở, không còn vật tư, mà tang thi ngày càng nhiều. Khu A nơi họ sống là khu dành cho tầng lớp trung và cao cấp, đông dân hơn khu S rất nhiều, nên họ phải ra ngoài tìm kế sinh nhai.
Họ chỉ có 100 điểm tích lũy. Nếu thuê phòng, hai người sẽ phải trả 60 điểm, vậy thì không đủ để mua đồ ăn nhanh nữa.
Những món ăn nhanh rẻ nhất cũng cần 36 điểm tích lũy mỗi phần, hai người sẽ phải trả 72 điểm, như vậy thì không còn đủ để thuê phòng. Nếu đổi sang món ăn từ máy làm bữa sáng, điểm tích lũy có thể đủ nhưng sẽ không đủ no.
Thuần Lan rất muốn ở lại, cô ấy thực sự không muốn tiếp tục chạy trốn nữa. Nhưng chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, cô ấy đã hiểu ra một điều quan trọng.
Trước đây Thuần Lan có rất nhiều đàn ông, khi Phí Lực không có mặt, cô ấy có thể chọn người khác. Nhưng bây giờ chỉ còn mỗi Phí Lực ở bên cạnh, cô ấy không dám đối mặt một mình trong thế giới hỗn loạn này.
Phải thừa nhận rằng Thuần Lan là một phụ nữ thông minh rất biết suy nghĩ. Cô ấy không giống như Trần Mộ Ưu hoặc hầu hết những người phụ nữ khác, những người vẫn nghĩ rằng đàn ông sẽ nghe lời như trước.
Trong sự lựa chọn giữa sống và chết, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, ai cũng sẽ chọn cách sống sót, dù có phải sống trong khốn khó. Còn những thứ như khác như phụ nữ? Du͙© vọиɠ? Thừa kế gì đó? Tất cả đều có thể bỏ qua.