May mắn là chữ viết ở đây giống hệt chữ của nước Hoa Hạ trên Trái Đất, nên cô có thể đọc được.
Thấy Trảm Quân Quân như vậy, Tô Thần không làm phiền cô nữa, y ngồi xuống bên cạnh, sau đó mở chip trên cổ tay mình để xem thông tin.
Cuốn hướng dẫn mà Trảm Quân Quân đang đọc giải thích cách sử dụng chip, bản đồ tòa nhà văn phòng và sơ đồ phân bổ các tầng.
Trước đó khi còn ở trong rừng, vì nhìn thành Dụ Phong từ xa nên cô nghĩ tòa nhà này có khoảng mười tầng, nhưng giờ mới biết thực ra nó chỉ có bảy tầng.
Chip sẽ trích xuất thông tin gen từ máu của cô rồi ghi lại tất cả thông tin cá nhân của cô vào trong chip.
Ngoài ra, chip còn có chức năng ràng buộc mạng không dây, chỉ cần hai người trao đổi danh thϊếp, họ có thể thêm nhau vào danh bạ để thuận tiện liên lạc sau này.
Ngoài ra cuốn sổ tay cũng ghi rõ nhiều quy tắc khác của Lam Tinh.
Ví dụ như tỷ lệ nam nữ chính xác là 122:1, như Tô Thần đã nói, phụ nữ 20 tuổi là trưởng thành, phải bắt đầu chọn chồng chính để kết hôn.
Sau khi đăng ký xong, hoàn tất chứng minh nhận dạng, mỗi phụ nữ sẽ được nhận phần trăm thuế của thành phố và nhận vật tư dựa trên mức độ cống hiến cá nhân.
Đóng góp lớn nhất của phụ nữ chính là cưới chồng, càng nhiều chồng thì tài sản càng lớn. 80% tài sản của mỗi người đàn ông sẽ thuộc về người phụ nữ.
Sinh con cũng vậy, càng sinh nhiều càng đóng góp nhiều.
Điều quan trọng nhất là, ở đây sinh con chỉ cần mang thai ba tháng, sau đó có thể lấy bào thai ra khỏi cơ thể mẹ rồi đặt vào tử ©υиɠ mô phỏng để phát triển.
Còn một điều nữa là sau khi đăng ký thông tin xong, cô sẽ được phân bổ đến một thành phố phù hợp. Mỗi thành phố đều có sự phân bổ phụ nữ một cách đều đặn.
Lam Tinh có tổng cộng 260 thành phố, mỗi thành phố có dân số khoảng bốn triệu người, tổng dân số còn chưa bằng một quốc gia trên Trái Đất như Hoa Hạ.
“Đinh đinh đinh…”
Trảm Quân Quân chưa kịp đọc xong cuốn sổ tay thì đã nghe thấy tiếng kêu phát ra từ thiết bị chip. Cô đoán có lẽ thông tin đã được nhập xong.
Không đợi nhân viên tiếp tân phản ứng, Tô Thần đã đứng dậy.
“Trảm, thông tin đã được nhập xong rồi. Lát nữa họ sẽ cấy chip vào cánh tay của cô, sẽ hơi đau một chút, cô cố chịu đựng nhé.”
Tô Thần nhẹ giọng nói với Trảm Quân Quân, rất muốn ôm cô vào lòng nhưng lại sợ cô sẽ giận.
Trảm Quân Quân không phải là một người phụ nữ quá yếu đuối. Trước khi xuyên không, cô không có điều kiện để mềm yếu, nhưng khi nghe lời của Tô Thần đồng thời cảm nhận được sự dịu dàng từ y, cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đây là cảm giác được yêu chiều mà hầu hết các cô gái đều khó có thể từ chối. Mặc dù cô và Tô Thần mới gặp nhau lần đầu, nhưng cô vẫn cảm thấy vui và ấm áp.
“Ừ, được.” Nghĩ rằng chỉ đáp lại bằng một chữ “Ừ” thì quá đơn giản, cho nên Trảm Quân Quân thêm một chữ “Được” vào sau.
Sự ấm áp trong lòng là một chuyện, nhưng việc không quen thể hiện ra là chuyện khác.
May mắn là quá trình cấy chip diễn ra rất nhanh, chỉ hơi đau nhẹ trong giới hạn mà Trảm Quân Quân có thể chịu đựng.
Mười phút sau, Trảm Quân Quân và Tô Thần bước ra khỏi tòa nhà văn phòng.
“Trảm, cô được phân về thành phố nào?” Tô Thần hỏi, lòng thầm nghĩ nếu Trảm Quân Quân bị phân đến một nơi quá xa, y có nên cân nhắc việc đi theo cô không.