Ngay giây tiếp theo, mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Tay của Tô Dục đã kẹp chặt lấy cổ Chân Ngu, anh điều chỉnh tư thế của mình, từ từ đi đến sau lưng Chân Ngu, một tay khác ôm lấy bụng cô một cách thân mật.
"Đừng nhúc nhích, các người biết năng lực của tôi là hệ tinh thần mà."
Tô Dục lười biếng tựa đầu vào vai Chân Ngu, nghiêng đầu ngửi mùi hương quen thuộc đặc trưng của Chân Ngu.
Chân Ngu dường như vẫn chưa hiểu rõ tình hình, chỉ có chút kinh ngạc khi thấy Tô Dục lại đối xử với mình như vậy.
"Anh đừng làm bậy."
Ôn Ngôn không tin Tô Dục sẽ thực sự ra tay với Chân Ngu, hắn ta định ổn định tình hình trước rồi mới tính đến đối sách.
Họ thực sự hiểu rất rõ về năng lực tinh thần của Tô Dục, gϊếŧ người nhanh chóng và vô hình, nhưng mà chưa thực sự giao chiến với anh, họ cũng không biết Tô Dục có thể làm được đến mức nào.
"Chân Ngu, anh cũng thích em."
Giọng anh khàn khàn hơn bình thường, trong mắt mang theo sự lưu luyến sâu sắc.
Tô Dục cũng rất rõ năng lực của mình có thể kìm hãm ba người Ôn Ngôn trong khoảng hai giây.
Tuy nhiên, hai giây là đủ.
Đối với Tô Dục, anh có đủ thời gian, dùng dao ngưng tụ từ năng lực tinh thần, đâm xuyên tim mình và Chân Ngu "một mũi tên xuyên tim" giống như bị thần tình yêu bắn trúng, thật lãng mạn.
Ba người Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chân Ngu mở to mắt không thể tin nổi, sau đó ngực cô bị vỡ ra, nở rộ thành những bông hoa màu đỏ tươi.
Sau đó, Tô Dục ôm Chân Ngu cùng nhau ngã xuống đất, máu của hai người hòa vào nhau.
Tô Dục thấy vậy, nở một nụ cười mãn nguyện.
Ngay khi bản thân hồi phục, ba người Ôn Ngôn lập tức chạy vội tới, tách hai thân thể Tô Dục và Chân Ngu ra.
Hai người họ áp sát nhau chặt đến mức ngay cả việc tách ra cũng tốn chút sức lực.
Tuy nhiên, họ đương nhiên là vì thân thể Chân Ngu mà tính toán nhiều hơn, họ vô tình kéo thân thể Tô Dục ra khỏi con dao tinh thần, ném sang một bên, sau đó giữ nguyên trạng thái của Chân Ngu, nhanh chóng ra ngoài tìm bác sĩ.
Tô Dục lại phun ra một ngụm máu, tầm nhìn mờ mịt nhìn thấy bóng lưng họ rời đi.
"Ha ha khụ khụ ha ha ha."
Trong tiếng cười của Tô Dục xen lẫn tiếng ho.
Anh khó khăn cầm lấy chiếc nhẫn cỏ trên mặt đất, ánh mắt vô hồn nhớ lại những chuyện trước đây.
Nói ra thì, giữa họ thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, thậm chí cả Chân Ngu không có năng lực, cuối cùng sở hữu được "Chiếc nhẫn không gian", cũng coi như là do anh ban tặng.