Người nói là Bạch Cầm Mỹ, kể từ bữa tiệc tối hôm đó, thái độ của cô ta càng ngày càng kỳ quái.
Tất nhiên, rõ ràng là vì Ôn Ngôn đã tìm Chân Ngu rồi trực tiếp bỏ đi, ngay cả khi cô ta đuổi theo nói hết lời hay lẽ phải, hắn ta cũng không ở lại.
Vì vậy, bây giờ Bạch Cầm Mỹ chỉ cần nhìn thấy Chân Ngu là như thể có thể nhìn ra ba chữ "hồ ly tinh" trên mặt cô, Ôn Ngôn không để ý đến cô ta, tất cả đều là vì Chân Ngu hồ ly tinh này!
Cô ta Bạch Cầm Mỹ sẽ không cho rằng mình có vấn đề gì, mọi chuyện đều là lỗi của Chân Ngu.
Ngay cả Lâm Mông tính tình rất tốt cũng không nhịn được mà cau mày, rất ghét thái độ này của cô ta trong nhiều ngày qua.
Cô ấy thực sự có chút kinh ngạc về mức độ thù dai của Bạch Cầm Mỹ, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cô ta có thể tiếp tục nổi nóng lâu như vậy, cũng khá là "kiên trì."
Thôi, miệng mọc trên người cô ta, cứ để cô ta nói.
Chân Ngu hơi nheo mắt, vẻ mặt uể oải như mèo con, lẩm bẩm: "Nghe cô ta lải nhải như vậy, tôi thấy buồn ngủ quá."
"Chân, Ngu!"
Bạch Cầm Mỹ cắn môi, nuốt những lời định nói, rồi ném tờ giấy trên tay lên đùi Chân Ngu, ngẩng cằm nói: "Người nhà Tô Dục muốn đến thăm, đây."
Chân Ngu lắc tờ giấy, vẻ lười biếng khiến Bạch Cầm Mỹ càng tức giận.
"Cô phải quản chặt anh ta, đừng để anh ta phát điên như chó điên!" Bạch Cầm Mỹ mỉm cười khıêυ khí©h, ngẩng đầu nói với Chân Ngu.
Cô ta nói vậy là vì biết Chân Ngu đối xử rất tốt với hai bệnh nhân của mình và mối quan hệ của họ cũng rất tốt, nhưng Bạch Cầm Mỹ không bao giờ nghĩ rằng đó là do Chân Ngu rất có trách nhiệm.
Mặc dù lần đầu tiên gặp Tô Dục, cô ta thực sự rất kinh ngạc, cô ta nghĩ rằng nếu mình được chăm sóc anh thì tốt biết mấy!
Nhưng sau khi Tô Dục được giao cho Chân Ngu, cô ta cũng thấy anh chỉ là một kẻ thần kinh, không có gì đáng tranh cãi.
Bây giờ, thấy mối quan hệ của cô và anh ngày càng tốt đẹp, rồi nhìn lại khuôn mặt của Tô Dục, đẹp hơn nhiều so với tên "mập lùn đen" dưới tay mình, ngày nào cũng khạc nhổ, cô ta bỗng thấy ghen tị.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng mượn chuyện này để chọc tức Chân Ngu cũng không tệ!
Cô ta thậm chí còn thầm nghĩ Chân Ngu chỉ vì khuôn mặt của Tô Dục mới đối xử tốt với anh, biết đâu sau này Chân Ngu sẽ lấy một kẻ thần kinh thì sao!
"Cô nói năng cho cẩn thận!"
Chân Ngu cau mày, Tô Dục do cô đích thân chăm sóc không phải là chó điên!
Nghĩ đến Tô Dục, cô lại không kìm được nhớ đến nụ hôn đêm sinh nhật, đột nhiên muốn nói gì đó nhưng rồi lại quên mất.
"Hừ! Lâm Mông, qua đây lấy tài liệu dùng buổi chiều!" Bạch Cầm Mỹ tưởng mình đã chiếm được lợi thế, ưỡn ngực đi về phía văn phòng.
Cuối cùng, cô ta còn không quên gọi Lâm Mông lại.
Lúc này, cơn tức giận của Chân Ngu đã giảm đi đôi chút, cô cẩn thận xem xét tờ đơn xin thăm nuôi mà Bạch Cầm Mỹ ném tới, chữ ký trên đó rồng bay phượng múa.