Đứa cháu trai của cô nghe xong lời này, lập tức ngoan ngoãn đi ngủ luôn mà!
Chân Ngu cố gắng rút cổ tay mình ra nhưng giãy giụa chỉ đổi lại việc Tô Dục dùng cả hai tay nắm chặt cổ tay cô.
Nhìn lại Tô Dục, chỉ thấy hốc mắt anh ta cũng đỏ lên, vẻ như sắp khóc đến nơi.
"Được rồi, được rồi, tôi không đi."
Chân Ngu xoa trán, kéo ghế của mình lại gần giường hơn một chút, lúc này mới cảm thấy lực tay của Tô Dục nhẹ đi đôi phần.
Dù sao cũng là tính trẻ con, dù có quậy phá thế nào, cuối cùng cũng sẽ buồn ngủ, đến lúc đó cô sẽ lặng lẽ rời đi vậy!
Chân Ngu đã quyết định, ngáp một cái, liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã mười giờ rưỡi rồi sao?
Trước tiên cứ nằm nghỉ một lát vậy!
Theo thiết lập của thế giới này, Chân Ngu là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, trong thời gian thực tập tại bệnh viện tâm thần, những người ở quá xa nhà đều ở trong ký túc xá của thực tập sinh, vì vậy, lúc này Chân Ngu cảm thấy về ký túc xá muộn một chút cũng không sao.
Bất kể Tô Dục trong sách là người như thế nào, lúc này Chân Ngu nhìn vào đôi mắt anh, vẫn còn trong veo.
Ấn tượng ban đầu, mặc dù là một loại tâm lý tiềm ẩn nhưng Chân Ngu vẫn sẽ dùng đôi mắt của mình để nhìn, dùng sự quan sát của mình để quyết định cảm giác của cô đối với người này.
Cô không biết mình có thích hậu cung của nữ chính hay không, nhưng nếu không tránh khỏi, cô vẫn sẽ chọn làm quen với họ trước.
Chân Ngu mỉm cười với anh, đôi mắt cong cong như trăng khuyết.
Cô cảm thấy ngay cả trẻ con cũng có thể cảm nhận được thiện ý trong biểu cảm nụ cười này chứ?
"Vâng! Chúc ngủ ngon, chị Tiểu Ngu."
Tô Dục ngoan ngoãn gật đầu, biểu hiện này khiến Chân Ngu cảm thấy anh thực sự cảm nhận được thiện ý của cô.
Nhưng Tô Dục không buông tay ra, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, để đảm bảo cô vẫn ở đó.
Đêm rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ve kêu bên ngoài.
Chân Ngu vốn định nằm ở mép giường một lúc nhưng lại vô tình ngủ thϊếp đi, cô thở đều đều, không phát hiện ra Tô Dục trên giường đột nhiên ngồi dậy.
Lưng anh thẳng tắp, đôi mắt nhanh chóng và cảnh giác quan sát xung quanh.
Khi anh nhìn thấy ngày hiển thị trên đồng hồ là ngày 20 tháng 4 năm 2012, dường như toàn bộ đôi mắt anh đều sáng lên.
Đúng vậy, anh, Tô Dục đã được trọng sinh!
Tô Dục cúi đầu, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Chân Ngu bên giường, khóe miệng nở một nụ cười không rõ ý nghĩa.
Kiếp trước, sau khi anh và Chân Ngu chết chung, anh đã được trọng sinh, mở rộng năng lực tinh thần, Tô Dục cong môi, rất tốt!