Tằng Tử Phu cứ bận
rộn như vậy năm ngày, cuối cùng viết xong năm trăm đối câu đối xuân. Bởi vì ngay từ đầu Tằng Tử Phu dùng nước luyện tập nhiều lần tại trên mặt
bàn, thời điểm viết lại chăm chú, nên cũng không có gì bị bỏ đi. Nhìn
còn thừa lại ba hộp mực, suy nghĩ, hay là sáng mai lại mua thêm chút
giấy hồng. Viết thêm vài chữ phúc. Bất quá cũng không gấp, hoàn thành
chuyện làm quần áo đã, hai ngày này cũng rất bận.
Buổi sáng nấu chút ít cháo, dùng qua điểm tâm thu thập bát đũa xong,
liền kêu Thạch Lai Phúc tặng nhà lão Vương cách vách một bộ câu đối
xuân, coi như là cảm tạ mượn xe lừa.
Tằng Tử Phu đi theo Thạch Lai Phúc vào nhà lão Vương, cầm câu đối xuân.
Lão Vương không ở nhà, vợ hắn Vương Thạch thị đang cho gà ăn, nhìn thấy
hai người Tằng Tử Phu liền nhiệt tình đón vào nhà. Vừa nhìn đến câu đối
xuân, càng vui vẻ. Nhất là trên đó câu đối xuân rất là mới lạ, chữ cũng
xinh đẹp, cái này nếu vào thành mua, như vậy tính ra đoán chừng phải
mười văn tiền đó.
Tằng Tử Phu vừa nghe lời này, liền hỏi: "Không phải năm văn tiền một bộ
sao?" Vương Thạch thị nói: "Đó là bình thường, ngươi xem của ngươi này,
chữ đẹp, nội dung vừa Cát Tường đoan chính, năm trước ta tại ‘Bách Thư’
đã từng thấy qua loại này, sắp xỉ mười văn tiền đâu."
Tằng Tử Phu nghe xong lời này, trong lòng càng vui mừng, liền suy nghĩ
trở về liền bán năm văn tiền cũng tốt lắm. Sau đó tặng một bộ câu đối
xuân ‘xuất nhập bình an’ lại cùng Vương Thạch thị nói vài câu liền đi
theo Thạch Lai Phúc về nhà.
Thạch Lai Phúc cũng là nhẫn nhịn vài ngày rồi, vào lúc ban đêm hung hăng giằng co Tằng Tử Phu vài phần. Tằng Tử Phu cũng biết mấy ngày nay Thạch Lai Phúc chịu đựng vất vả, nên tận lực phối hợp. Lúc bắt đầu còn có thể phối hợp, chính là đến sau đó thật sự là không có khí lực, kệ Thạch Lai Phúc dày vò. Sáng ngày hôm sau xoa eo của mình, thở dài! Thật là muốn
mạng già của mình mà!
Ngẫm lại tối hôm qua thử mấy cái động tác khó, Thạch Lai Phúc còn để cho mình nói ra những lời kia, cảm thấy xấu hổ.... Thật giận quá mà nhéo
lên lưng Thạch Lai Phúc vài cái, Thạch Lai Phúc đau ứa ra mồ hôi lạnh,
nhưng vẫn cười ngây ngô. Tằng Tử Phu thấy vậy, không thuận theo mà dậm
chân một cái, đạp Thạch Lai Phúc xong liền bắt đầu thu thập mình, đi
phòng bếp làm điểm tâm.
Thu thập xong bát đũa, trở lại trong phòng, lấy ra vải bố màu đỏ sậm bắt đầu cắt, chuẩn bị làm bộ quần áo cho Thạch Lý thị trước, như vậy cũng
để cho bà được vui. Tằng Tử Phu dùng phương pháp may thêu chữ thập hiện
đại, lại giắt sổ biên, tuy hao tốn nhiều chỉ, nhưng là tuyệt đối bền
chắc.
Bận rộn hai ngày, lại bỏ thêm bông vào, cầm qua đưa cho Thạch Lý thị mặc thử, khỏi phải nói, rất là vừa vặn. Tằng Tử Phu nhìn vẻ mặt tươi cười
Thạch Lý thị, trong lòng cũng thật vui vẻ. Nghĩ nghĩ: "Nương, y phục này con mang trở về trước, ở phía trên thêu vài dạng hoa văn cho ngài, để
nhìn không quá đơn điệu."
Thạch Lý thị vừa nghe, càng cao hứng, cười vui vẻ cởϊ qυầи áo ra còn dặn dò Tằng Tử Phu không cần quá mệt mỏi, buổi tối không cần phải làm,
tránh tổn thương đôi mắt, dù sao cách lễ mừng năm mới còn gần hai tháng, nương không vội mặc. Tằng Tử Phu gật gật đầu liền trở lại trong phòng
của mình. Suy nghĩ, cảm thấy hẳn là thêu chủng loại hoa văn ở hiện
đại... như Đường trang vậy.
Khẳng định Thạch Lý thị sẽ yêu thích, liền lấy ra tấm giấy hồng, ở mặt
sau dùng bút than đá bắt đầu thiết kế, bận rộn đến trưa mới làm xong hoa văn. Dùng qua bữa cơm chiều, rửa mặt thay đồ ngủ, nghĩ cũng không vội,
ngày mai lại làm tiếp, liền thu thập may vá cất vào trong ngăn tủ. Lúc
này thạch Lai Phúc đi đến, nhìn Tằng Tử Phu đang bận rộn trong phòng,
cộng thêm Tằng Tử Phu vừa mới rửa mặt chải đầu, trên mặt có chút ửng
hồng, vừa nhìn thân dưới liền căng thẳng, liền từ đằng sau ôm lấy Tằng
Tử Phu.
Lúc Thạch Lai Phúc đi vào Tằng Tử Phu đã biết, cũng không có giãy dụa
quá mức. Tay Thạch Lai Phúc trượt từ eo tới trong quần Tằng Tử Phu, xoay người một cái, Tằng Tử Phu thở hổn hển tựa ở trong ngực Thạch Lai Phúc. Thạch Lai Phúc thổi hơi nóng bên tai Tằng Tử Phu, tay cũng không có
dừng lại: "Vợ, ngươi đều ướt... Hử? Có muốn không?"
Tằng Tử Phu vừa nghe lời này mặt càng đỏ bừng, quay đầu, trừng mắt kiều
mị nhìn Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc thấy vậy ha ha cười ngây ngô liền ôm Tằng Tử Phu lên giường. Tằng Tử Phu đẩy Thạch Lai Phúc: "Đóng cửa
chưa?" Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Vừa đi vào liền đóng cửa rồi, hiện
tại nên đóng cửa của nàng."
Tằng Tử Phu vừa nghe lời này, thuận theo vuốt l*иg ngực Thạch Lai Phúc,
Thạch Lai Phúc cảm giác phía dưới càng sưng rồi. Thuần thục cởϊ qυầи áo
của mình và Tằng Tử Phu, trong lúc Tằng Tử Phu duyên dáng gọi to một
tiếng liền động thân một cái đi vào bắt đầu động tác nguyên thủy nhất.
Đêm nay, Thạch Lai Phúc giằng co Tằng Tử Phu ba lần, vẫn còn muốn nữa
nhưng Tằng Tử Phu nói cái gì cũng không đồng ý. Nói giỡn sao! Nếu tiếp
tục như vậy, khẳng định ngày mai sẽ dậy không nổi, người nào làm điểm
tâm hả?
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Thạch Lai Phúc liền thức dậy, Tằng Tử Phu mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt hỏi: "Muốn đi đâu à? Dậy sớm như vậy?"
Thạch Lai Phúc cúi đầu hôn trán Tằng Tử Phu một cái nói: "Trời còn chưa
sáng, nàng ngủ tiếp đi, một lát nữa ta và Cẩu Thặng bọn họ đi vào thành
làm công nhật cho nhà Trần viên ngoại. Ngày hôm qua... Hắc hắc... Đã này nọ với nàng đó, nên chưa kịp nói!"
Tằng Tử Phu trừng mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Chàng chờ một chút, ta làm
cho chàng phần cơm nóng. " Thạch Lai Phúc lắc đầu: "Đã không kịp rồi,
một lát ta cầm hai cái bánh bột ngô đi, yên tâm đi. Giữa trưa sẽ không
trở về ăn cơm, nhà Trần viên ngoại sẽ cho ăn, buổi tối trở về, cũng
không cần chờ ta."
Tằng Tử Phu nhẹ gật đầu, nhìn Thạch Lai Phúc đi ra cửa phòng, trong nội
tâm ấm áp. Nằm lại cũng ngủ không được nữa, liền dậy thật sớm, dọn dẹp
phòng ngủ rồi đến phòng bếp bắt đầu nấu cơm, cũng không biết Thạch Lai
Phúc đi nhà Trần viên ngoại làm việc gì? Giữa trưa có thể ăn được no
bụng hay không.
Trên bàn cơm, Thạch Lý thị không thấy Thạch Lai Phúc nên hỏi vài câu,
Tằng Tử Phu nói cho Thạch Lý thị Thạch Lai Phúc đi trong thành làm công
nhật cho nhà Trần viên ngoại rồi. Thạch Lý thị gật gật đầu, vừa ăn điểm
tâm một bên khen ngợi con của mình, vẫn không quên dặn dò Tằng Tử Phu
phải hầu hạ tốt nhi tử của mình. Tằng Tử Phu gật gật đầu.
Sau khi thu thập xong bát đũa, Tằng Tử Phu trở lại trong phòng nghỉ ngơi xong liền bắt đầu may y phục. Dùng phương pháp thêu chữ thập, rậm rạp
chằng chịt nhìn rất có cảm xúc. Giắt xổ cũng mới lạ. Thêu cả ngày, dụi
dụi con mắt, thật sự là cảm thấy mỏi nhừ liền để qua một bên, vừa chiếu
theo kích cỡ của Thạch Lý thị cắt bố, chuẩn bị cho làm một kiện cho lão
nương của mình.
Ăn cơm tối xong cũng không thấy Thạch Lai Phúc trở về, Tằng Tử Phu có
chút lo lắng. Nhìn trời đã tối đen, trải xong chăn mền giúp Thạch Lý
thị, đi phòng bếp hâm nóng đồ ăn, rồi ra cửa lớn nhìn quanh. Qua một lúc liền nhìn thấy bóng dáng Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu tiến lên đón: "Làm sao lại về muộn như vậy? Đói bụng lắm không? Chàng đi rửa tay, ta đi
dọn cơm."
Thạch Lai Phúc thấy nàng dâu của mình ở ngoài cửa lớn đón mình, trong
lòng ấm áp, ôm Tằng Tử Phu hôn một cái, Tằng Tử Phu vội vàng tránh ra:
"Muốn chết à, ở đây để cho người khác nhìn thấy hả."
Thạch Lai Phúc cười nói: "Sợ gì, nàng là vợ ta! Ai có thể chê cười!"
Tằng Tử Phu yêu kiều trừng mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Được, được, đi rửa
tay!" Thạch Lai Phúc nghe lời gật đầu.
Tằng Tử Phu ngồi ở bên cạnh, nhìn Thạch Lai Phúc từng ngụm từng ngụm ăn cơm, rất là đau lòng, chỉ sợ giữa trưa không được ăn no. "Ăn từ từ,
trong nồi vẫn còn, có cần thêm không?" Thạch Lai Phúc gật gật đầu đưa
cái chén không qua, Tằng Tử Phu lại vào phòng bếp lấy thêm cơm: "Buổi
sáng chàng đi vội vàng, lại không có nói rõ ràng, rốt cuộc là làm công
việc gì?"
Thạch Lai Phúc nấc cục một cái, uống một hớp canh nói: "Trần viên ngoại
xây nhà." Tằng Tử Phu gật đầu nhìn tay Thạch Lai Phúc bị đông lạnh đỏ
bừng, trời lạnh thế này mà đi làm việc thì rất vất vả. Rất là đau lòng:
"Chúng ta còn không có khó khăn, cũng không phải không có gạo nấu cơm
ăn. Bằng không sáng mai đừng đi nữa, nhìn tay của chàng kìa, tiếp tục
như vậy còn không bị đông lạnh nứt nẻ sao?"
Thạch Lai Phúc cười lắc đầu, nàng dâu chính là đau lòng cho mình. Mình
chịu chút khổ này thì tính là cái gì. Tranh thủ làm để mua cho vợ khối
vải bố, cho nàng cao hứng: "Làm sao được, đều đã nói xong hết rồi, nếu
không đi không phải là đắc tội với người ta sao? Ta chỉ là bình dân bách tính đắc tội không nổi với Trần viên ngoại. Lại nói, công việc này biết bao nhiêu người muốn đoạt lấy mà làm đó, thật vất vả cầu người mới
được. Sao có thể không đi. Chút khổ ấy tính cái gì, yên tâm. Không có
việc gì."
Tằng Tử Phu thở dài, nhìn bộ dạng Thạch Lai Phúc như vậy, không đi là
không thể nào liền mở miệng nói: "Đượ rồi, ngày mai lúc chàng trở lại
mang về hai bình rượu mạnh, càng mạnh càng tốt. Có chỗ hữu dụng." Thạch
Lai Phúc cũng không hỏi thêm, liền gật đầu nói đã biết. Bởi vì làm việc
một ngày rất mệt mỏi, ngày hôm nay lại dậy sớm, Thạch Lai Phúc vừa nằm
vật xuống trên giường liền ngủ ngay. Tuy rất muốn gì kia, chính là hữu
tâm vô lực à! Điểm ấy trong lòng Thạch Lai Phúc vẫn là không quá thoải
mái. Vợ à... Chờ qua mấy ngày này, sẽ cùng vợ... Hắc hắc...