Chương 7: Vào thành (hạ)

Tằng Tử Phu mua hai

con gà mẹ, cò kè mặc cả một phen mất 30 văn tiền một con, lại mua thêm

mấy con gà con, con gà trống giá rẻ hơn, gà mái đều là năm văn tiền,

tổng cộng mất một trăm văn.

Tằng Tử Phu nhìn ở phía trước có tiệm cắt may, cân nhắc để cho Thạch Lai Phúc trông chừng đồ, còn mình thì đi vào. Bên trong có một phụ nhân

trung niên rất là nhiệt tình chào mời Tằng Tử Phu. Tằng Tử Phu nói rõ ý

muốn, phụ nhân kia liền trở về phòng ôm tới vài bọc vải vụn cho Tằng Tử

Phu ngồi xuống lựa một hồi.

Chọn lựa được hai bao vải vụn, lại là một phen cò kè mặc cả rồi trả cho

chưởng quầy hai mươi văn tiền, lại nhìn vải vóc một chút, nghĩ cũng

không tới hai tháng nữa là tới lễ mừng năm mới, nên làm y phục cho Thạch Lai Phúc.

Chọn lựa một khối vải bông màu xanh đậm nói: "Cái này bán thế nào?" Lệ

đại nương cười ha hả nói: "Đây chính là vải bông thuần chất, mặc vào

tuyệt đối thoải mái, nếu đại muội tử nếu, một thước tính cho đại muội tử mười lăm văn tiền." Tằng Tử Phu nghĩ nghĩ liền nói: "Ta không chỉ mua

riêng cái này, còn có thể mua những thứ khác, có thể giá rẻ một chút hay không? Mười hai văn một thước, ta còn muốn mua thêm chút ít bông."

Lệ đại nương suy nghĩ, gật gật đầu: "Được, ta xem đại muội tử là người

sảng khoái, cũng là có duyên hợp ý với ta. Bông ta liền tính muội tử hai mươi văn tiền một cân, cái này làm một bộ quần áo cho nam nhân của

ngươi, tối thiểu năm cân bông, thêm sáu thước vải bố, tổng cộng là một

trăm bảy mươi hai văn, bỏ số lẻ liền cho ngươi, một trăm bảy mươi văn.

Như thế nào?"

Tằng Tử Phu cũng hiểu được Lệ đại nương làm người ngay thẳng, giá tiền

này cũng rất hợp lý liền gật gật đầu, lại nhìn một chút những thứ khác,

chỉ vào một khối vải màu đỏ sậm hỏi: "Cái này bán thế nào?" Lệ đại nương mắt nhìn: "Một cái giá, vải bố này màu sắc thích hợp lão nhân, chỉ còn

lại mười thước thôi, muội tử cắt năm thước có lẽ có dư."

Tằng Tử Phu suy nghĩ nói: "Mười thước ta đều lấy, thêm vài cuộn chỉ

nữa." Lệ đại nương thấy Tằng Tử Phu sảng khoái như vậy, gật gật đầu:

"Chỉ không lấy tiền, đưa cho ngươi ba cuộn, phỏng chừng đủ làm hai bộ

quần áo rồi!"

Tằng Tử Phu vừa nghe, rất là cao hứng: "Vải bố màu lam nếu không lại cắt cho ta mười thước, cũng làm quần áo mới cho cha và đệ đệ của ta!" Lệ

đại nương vừa nghe lời này, trên mặt cười như nở hoa: "Muội tử hào sảng

như vậy, ta đây cũng không nói khác, một hồi muội tử tự mình chọn chỉ,

tuyệt đối đủ làm quần áo. Vừa nhìn liền biết, muội tử là người hiếu

thuận."

Tằng Tử Phu gật gật đầu, trong lòng tính toán, vậy cũng tốn bốn trăm ba

mươi văn, nghĩ nghĩ, cũng lựa cho mình một khối vải bố. Làm sao cũng

không thể làm khổ mình không phải sao? Chọn lựa một hồi, vừa ý một khối

vải sáng màu tím hoa trắng nhỏ, vừa hỏi giá tiền, hai mươi văn một

thước, suy nghĩ vẫn là không mua, chọn vải bố màu tím nhạt thuần sắc,

đồng giá tiền, cũng cắt năm thước. Lại mua mười cân bông, liền tính tiền với Lệ đại nương, tổng cộng tốn sáu trăm chín mươi văn, giao tiền xong

cầm đồ.

Vừa quay đầu nhìn Thạch Lai Phúc ngoài cửa, vẫy vẫy tay để Thạch Lai

Phúc đẩy xe đến. Cộng thêm giấy mực vừa mua, lần này ra ngoài tốn một

lượng hai bạc, nếu tính theo hiện đại khoảng chừng một ngàn đồng. Ở đây, tiết kiệm một chút cũng đủ chi phí cho một nhà ba người dùng hơn ba

tháng, Tằng Tử Phu rất luyến tiếc.

Bất quá thấy trên mặt Thạch Lai Phúc không có chút bất mãn nào, cái muốn mua đều đã mua, cũng không cần đau lòng xài tiền, lại đi tới sạp bán

thịt heo, mua một cân thịt heo. Đại hán bán thịt cũng không tệ, tặng cho Tằng Tử Phu ba khối xương đầu heo. Tằng Tử Phu cười tít mắt nhận lấy,

lại ngồi trên xe lừa trở về nhà.

Thạch Lai Phúc ngồi ở bên ngoài chờ, thấy cả buổi mà Tằng Tử Phu còn

không có đi ra, nhân tiện ngồi ở cửa ra vào nhìn quanh, vừa hay nhìn

thấy Tằng Tử Phu vuốt khối vải tím mà hoa trắng. Nghĩ nàng dâu của mình

mặc vào khẳng định xinh đẹp, nhưng nhìn Tằng Tử Phu đau lòng bạc không

có mua, Thạch Lai Phúc liền ghi ở trong lòng.

Trở về đi làm vài ngày công nhật, mình tiết kiệm một chút, nhất định mua vải bố này cho nàng dâu. Không thể để nàng dâu bị ủy khuất. Bất quá

những chuyện này, phải không để Tằng Tử Phu biết được.

Về đến nhà, vừa mới bước vào cửa, Vương Lan thấy Thạch Lai Phúc vác bao

lớn bao nhỏ vào trong phòng, mắt sắc nhìn thấy những vải bố kia, trong

lòng ghen tị liền hét lên: "Ơ, đại tẩu đây là đi mua vải bố à? Thật sự

là mệnh tốt, có tiền nha." Tằng Tử Phu nhíu mày, nhìn Thạch Lý thị đi

tới, liền mở miệng nói: "Không phải chưa tới hai tháng nữa là tới lễ

mừng năm mới sao? Cho nên vào thành cắt vài thước bố, trở lại cho đại ca ngươi còn có nương, chúng ta một người làm một bộ quần áo mới mặc."

Thạch Lý thị vừa nghe lời này, cũng không nói gì chỉ là gọi Tằng Tử Phu

dọn dẹp một chút rồi làm cơm tối, liền đi vào phòng. Trong nội tâm rất

là cao hứng, cũng mong chờ mình có quần áo mới mặc. Vốn Vương Lan còn

muốn nói vài lời châm chọc, đã bị Thạch Lai Qúy túm trở về nhà mắng:

"Ngươi cái bà nương này, còn ngại không có chuyện có phải không? Đại tẩu mua đồ gì mắc mớ gì tới ngươi! Ngươi ở đây nói mát làm cái gì? Nhà này

đều đã phân ra! Tay ngươi duỗi dài như vậy làm gì."

Vương Lan vừa nghe lời này, trong lòng lại càng không thoải mái, mình

cũng không nỡ mua bố làm quần áo, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ai biết có

phải là nương vụиɠ ŧяộʍ cho bọn hắn bạc." Thạch Lai Qúy vừa nghe lời này càng tức giận: "Ngươi trông nom nhiều như vậy làm gì? Coi như là cho,

thì làm sao? Quan hệ cái rắm gì tới ngươi? Nương là đại ca nuôi dưỡng.

Nếu ta thấy ngươi gây chuyện một lần nữa, ta liền bỏ ngươi! Không tin ta thì thử xem, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn khóc nháo gây sự, ta lập

tức thỉnh Thạch lão tú tài đến ghi hưu thư!" (hưu thư: giấy bỏ vợ)

Vốn Vương Lan muốn gây ầm ĩ, nhưng vừa nhìn Thạch Lai Qúy nổi nóng, cũng không nói gì nữa, xoay người vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Buổi tối, trên bàn cơm, Thạch Lý thị mở miệng hỏi tốn bao nhiêu bạc.

Tằng Tử Phu không nói tiếng nào, tuy Thạch Lai Phúc thành thật, nhưng

cũng không phải không hiểu chuyện nên nói: "Mua vài thước bố, mấy con

gà, còn có bông, tốn mấy trăm văn." Thạch Lý thị ừ một tiếng cũng không

nói gì nữa. Dù sao mình và nhi tử đều có, cũng không nên nói cái gì.

Hai vợ chồng Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Phu trở lại trong phòng của mình. Dời đi đồ trên bàn, tới hơn nửa đêm mới cắt xong giấy hồng để chỉnh tề

qua một bên. Tằng Tử Phu vuốt vuốt huyệt Thái Dương, đứng dậy ướm thử đo cho Thạch Lai Phúc. Nghĩ đệ đệ nhà mình thấp hơn một chút so với Thạch

Lai Phúc, nhưng làm quần áo thì không thể làm nhỏ, cứ dựa theo kích cỡ

Thạch Lai Phúc mà làm.

Về phần Tằng lão đại cũng dựa theo kích cỡ Thạch Lai Phúc mà làm, về

phần nương của mình, đợi ngày mai đo đạc xong cho Thạch Lý thị, cứ dựa

theo số đo đó mà làm. Dù sao Tằng Tử Phu cảm giác nhìn dáng người hai

lão thái thái cũng không khác nhau lắm.

Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Tằng Tử Phu đo cho Thạch Lý thị, lại đem

quần áo cũ làm tham khảo nói: "Nương, nữ công của con không phải rất

tốt, làm quần áo cũng chậm, bất quá cam đoan trước năm mới sẽ làm xong

cho người mặc." Thạch Lý thị ăn xong điểm tâm liền thấy con dâu mới vội

tới đo thân thể cho mình, nghĩ cũng biết là làm quần áo mới cho mình.

Trong lòng rất là cao hứng. Cười ha hả khen Tằng Tử Phu vài câu, lại dặn dò vài câu, phải làm sao hiểu được công việc quản gia. Tằng Tử Phu ở

một bên thành thành thật thật nghe, thỉnh thoảng gật đầu, còn hỏi thăm

vài câu bí quyết công việc quản gia của Thạch Lý thị.

Thạch Lý thị thấy Tằng Tử Phu vừa nghe lời, vừa kính trọng mình như vậy

nên càng hài lòng với nàng. Tằng Tử Phu trở lại phòng mình, vừa vào cửa

bắt đầu ghi câu đối. Suy nghĩ, lựa chọn vài câu đối xuân kinh điển.

Thuận buồm xuôi gió, ngôi sao may mắn đến, Vạn sự như ý phúc lâm môn; hoành phi: tài nguyên rộng tiến.

Thuận buồm xuôi gió mỗi năm tốt, Vạn sự như ý từng bước cao; hoành phi: ngôi sao may mắn cao chiếu.

Không còn một mảnh trừ cũ tập, năm giảng tứ mỹ cây mới phong; hoành phi: từ cũ nghênh xuân.

Một năm vận may theo xuân đến, tứ quý thải vân cuồn cuộn đến; hoành phi: Vạn sự như ý.

Một năm tứ quý xuân thường tại, muôn tía nghìn hồng hoa vĩnh khai; hoành phi: hỉ nghênh tân xuân.

Một năm bốn mùa hành vận, bát phương tài bảo tiến vào nhà; hoành phi: gia hòa vạn sự hưng.

Sau khi cắt xong còn dư lại tờ giấy nhỏ, viết ra bốn chữ xuất nhập bình

an. Vừa bận rộn xong, Tằng Tử Phu vuốt vuốt cổ tay của mình. Nhìn cả

phòng viết xong câu đối xuân, trong lòng rất là thoả mãn. Đếm tổng cộng

viết được ba mươi sáu câu đối. Thu thập phòng xong, liền đến phòng bếp

bắt đầu nấu cơm.

Ăn cơm tối, thu thập xong bát đũa, Tằng Tử Phu lại nhốt mình ở trong

phòng bắt đầu ghi câu đối, vừa làm là làm tới nửa đêm, viết suốt một

trăm đối mới dừng lại chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thạch Lai Phúc nàng dâu của mình bận rộn cả ngày, ngoại trừ nấu cơm, thu dọn phòng ở, cho gà ăn còn phải mình nhốt mình ở trong phòng ghi câu

đối xuân, làm tới nửa đêm, trong nội tâm rất là đau lòng. Nhìn nàng dâu

ghi câu đối xuân, mặc dù mình không biết chữ, nhưng là rất là xinh đẹp,

so với năm rồi nhà mình mua càng đẹp hơn. Càng có cảm giác nàng dâu của

mình có bản lĩnh. Nghĩ những này câu đối xuân liền phảng phất như nhìn

thấy bạc trắng bóng bay đến, đối với cuộc sống tương lai sau này của gia đình mình cũng có hi vọng.

Thạch Lai Phúc đau lòng xoa bóp cổ tay cho Tằng Tử Phu, vào lúc ban đêm

mặc dù huynh đệ của mình vẫn đứng thẳng sống lưng, nhưng bởi vì đau lòng nàng dâu rất mệt nên nhịn cả đêm, chỉ là ôm Tằng Tử Phu. Trong nội tâm

cũng âm thầm thề, phải cố gắng làm việc. Không thể để cho nàng dâu của

mình phải khổ cực như vậy.