Thạch Lai Phúc đứng
lên hét lớn một tiếng: "Tất cả im miệng cho ta!" Thạch Lý thị, Thạch Lai Qúy còn có Vương Lan đều chưa từng thấy qua Thạch Lai Phúc nóng giận
như vậy. Vốn Vương Lan đang định nói vài câu, lại thấy được Thạch Lai
Phúc đen mặt, cắn cắn môi nhỏ giọng lầu bầu vài câu rồi không nói gì
nữa.
Thạch Lý thị hít thở, Tằng Tử Phu thấy vậy vội vỗ lưng thuận khí cho Thạch Lý thị, vuốt vuốt bả vai v.v… Thạch Lý thị liếc mắt nhìn
con dâu thứ hai Vương Lan và con dâu mới của con trai cả của mình, vừa
nhìn liền phân cao thấp! Trước kia vẫn cảm thấy con dâu thứ hai thuận
mắt, cũng không biết khi đó có phải mình bị mỡ heo làm mờ mắt không nữa.
Thạch Lý thị ho khan hai tiếng nói: "Đại phúc ngươi là lão đại, chuyện ở riêng này ngươi thấy thế nào?" Thạch Lai Phúc nghĩ nghĩ, mắt
nhìn nàng dâu của mình, nghĩ thầm, tách ra cũng tốt, giảm bớt nàng dâu
bị khinh bỉ, liền mở miệng nói: "Nhị đệ muội đã muốn phân gia, vậy thì ở riêng thôi!"
Thạch Lai Qúy muốn nói vài câu, Thạch Lai Phúc vỗ
vỗ vai Thạch Lai Qúy nói: "Mặc dù huynh đệ chúng ta phân gia ở riêng thì cũng là huynh đệ, đều ở bên trong một cái sân, chỉ là ở tách ra thôi!"
Trên mặt Vương Lan cười như nở hoa, phòng lớn nhất định là của Lai Phúc,
Vương Lan cũng không nên nói cái gì. Tuy cảm giác chi thứ hai của mình
không có phòng lớn rộng rãi, nhưng là cũng không phải ít. Thạch gia có
bốn mẫu đất, vừa vặn hai đứa con trai mỗi người một nửa, dụng cụ phòng
bếp cũng chia một nửa. Vương Lan nói một trận cái này cái kia, đến khi
Thạch Lý thị nói ai ở phòng đó, Vương Lan liền ngậm miệng không nói nữa.
Thông qua tiếp xúc, Tằng Tử Phu biết rõ, chỉ cần hầu hạ Thạch Lý thị thật
tốt, bà cũng không phải là người không nói lý lẽ. Bà chỉ là lão thái
thái cáu kỉnh, sợ con trai cưới vợ liền quên nương, cho nên mới có bộ
dáng là một mẹ chồng độc ác. Tằng Tử Phu ở một bên mát xa cho Thạch Lý
thị vừa nói: "Nương liền ở cùng phòng với chúng con thôi, Phúc ca, chàng nói đi?"
Kỳ thật Thạch Lai Phúc cũng có cái ý nghĩ này, nhưng sợ trong nội tâm của nàng dâu không thoải mái. Vốn vừa vào cửa liền đυ.ng
phải việc này, đã chịu đủ ủy khuất rồi, vừa nghe nàng dâu chủ động nói
ra, tâm tình bất ổn cũng rơi xuống: "Ta là trưởng tử, là phải nuôi dưỡng nương."
Thạch Lai Qúy mở miệng nói: "Sao mà được? Nương cũng là
mẹ ruột của ta, làm như vậy là ta không hiếu thuận, nương liền ở phòng
ta." Vốn Vương Lan nghe Tằng Tử Phu nói do phòng lớn bọn họ nuôi Thạch
Lý thị, trong nội tâm còn rất cao hứng, không nghĩ tới chồng mình lại
tranh giành như vậy!
Liền chen miệng nói: "Chúng ta là chi thứ
hai bên kia cũng có hai gian phòng nhỏ, không có chỗ ở đâu!" Thạch Lai
Qúy vừa nghe lời này, hung ác trừng mắt nhìn Vương Lan nói: "Tại sao
không có chỗ ở, nương một gian, chúng ta một gian!" Vương Lan thấy
trượng phu là giận thật sự, liền nhỏ giọng lầu bầu nói: "Chính phòng có
ba gian phòng lớn vậy, nếu về sau có hài tử, xác thực là không có chỗ ở. Nếu không chúng ta đổi chổ với phòng lớn, nương đi theo ở với chúng
ta?"
Thạch Lai Qúy vừa nghe lời này lại càng giận, vợ của mình
còn không biết là cái vật gì? Tuy người không xấu, nhưng là thích chiếm
tiện nghi. Hôm nay việc này đều là do vợ mình khơi mào mà ra, mặc dù
ngoài miệng đại ca không nói cái gì, nhưng trong nội tâm nhất định là
không thoải mái. Liền rống to với Vương Lan: "Cái gì gọi là ba gian
phòng, dựa vào cái tây phòng chứa tạp vật kia, có thể để cho ở được hả.
Ngươi câm miệng cho ta, còn nói lung tung, cút ngay về nhà mẹ đẻ của
ngươi đi. Sinh con, ngươi gả cho ta hơn một năm, cũng không thấy hài tử ở nơi nào. Ngươi tốt nhất thành thành thật thật, bằng không! Bằng không!
Ta bỏ ngươi!"
Vương Lan vừa nghe Thạch Lai Qúy muốn bỏ nàng, vừa
khóc vừa náo loạn lên. Tằng Tử Phu nhìn thấy thật sự là chán ốm, lại bắt đầu đồng tình nâng Thạch Lý thị đến đây, liền mở miệng nói: "Nhị đệ,
đại tẩu biết rõ đệ hiếu thuận, nhưng Phúc ca dù sao cũng là trưởng tử,
nếu để nương đến ở với đệ, vậy không phải để cho người ngoài đâm cột
sống Phúc ca sao? Vốn ta đây vừa vào cửa liền nháo ở riêng, người không
biết không chừng lại nói ta như thế nào đâu, nếu nương lại đi ở cùng với đệ, ta đây...... ta liền thật sự không còn mặt mũi nhìn người
khác." Nói nói, Tằng Tử Phu còn rơi xuống vài giọt nước mắt!
Thạch Lai Phúc thấy vậy thật sự là đau lòng, Thạch Lý thị thấy vậy cũng hiểu
được nhà mình có điểm thực xin lỗi con dâu mới. Chán ghét nhìn con dâu
thứ hai của mình, nói ra: "Ta ở cùng phòng với Phúc tử. Nói đều đã nói
rõ ràng, các ngươi muốn ở riêng, vậy thì phân ra, chúng ta còn dư sáu
lượng bạc. Các ngươi mỗi người ba lượng, từ nay về sau thì tự mình lo
cho cuộc sống của mình. Biết không?"
Tới nước này Thạch Lai Qúy
cũng không còn mặt nói cái gì nữa. Liền gật gật đầu, trừng mắt nhìn
Vương Lan nói: "Trở về ta thu thập ngươi!" Mắt xin lỗi nhìn đại ca và
đại tẩu của mình: "Chị dâu, là đệ đệ có lỗi, ngài đừng để trong lòng.
Tuy nương ở cùng với tẩu, nhưng về sau mỗi tháng đệ đều làm theo như quy củ cung cấp tiền cho nương. Cái này tẩu cũng đừng từ chối."
Tằng Tử Phu nghĩ nghĩ, Vương Lan này cũng không phải người dễ chọc. Nếu đáp
ứng, từ nay về sau nếu lão thái thái có một không hay xảy ra, sợ là
người kia lại náo lần ở riêng, nói cho hay, chi thứ hai chúng ta mỗi
tháng đều cho bạc lão thái thái, không chừng cũng bị người nào đó lừa
gạt đi rồi!
Tằng Tử Phu đối với chính mình vẫn còn có chút tin
tưởng. Mặc dù tự mình hiểu lấy mình không có khả năng như nữ chính trong tiểu thuyết xuyên không đại phú đại quý. Nhưng mà Thạch Lai Phúc là
người thành thật có khả năng, không sợ chịu khổ, lại thêm chính mình
cũng có khả năng nên cũng không có vấn đề gì lớn. Mình cũng không muốn
đến lúc đó bị người vô duyên vô cớ phân chia chỗ tốt.
Liền mở
miệng nói: "Nhị đệ, không phải chị dâu không đồng ý, nương đã ở cùng với chúng ta nơi này, sẽ không có đạo lý để ngươi giao ra bạc. Đã phân gia, có một số việc phải bày ở bên ngoài, trước tiểu nhân sau quân tử. Chúng ta lập cái chứng từ, rồi mời người tới làm chứng nữa."
Thạch Lai Phúc nghe thế, nhíu mày: "Vợ, không đến mức này chứ!" Tằng Tử Phu mắt
nhìn Thạch Lai Phúc cũng không nói gì, Vương Lan ở một bên lại phụ họa
nói: "Chị dâu nói có lý, hay là chúng ta viết cái chứng từ, để tránh từ
nay về sau nhà ai trôi qua tốt, một nhà khác nhìn thấy mà thèm, khi đó
lại nháo nữa thì không còn mặt mũi rồi."
Ở trong nội tâm của
Vương Lan, như thế nào cũng là nhà mình sẽ trôi qua tốt, dù sao làm quản gia một năm nay chính mình khấu trừ không ít tiền riêng! Nghĩ vậy nên
cảm thấy chị dâu này chính là tuổi còn nhỏ, ngốc!
Thạch Lai Qúy
là người hiểu chuyện, ý tứ của chị dâu nói lời này, là sợ vợ mình lại
chiếm tiện nghi nữa, náo đến ở riêng đã không mặt mũi nữa rồi. Thôi!
Thôi, không mặt mũi thì không mặt mũi một lần thôi. Giảm bớt chuyện về
sau lại náo đến huynh đệ cũng không làm được. Nên cũng gật gật đầu.
Thạch Lai Phúc mời Thạch lão tú tài Thạch gia trang tới, Thạch lão tú tài ở
Thạch gia trang là người tiếng nói có trọng lượng, lại là một tú tài. Có học vấn, tất cả mọi người rất là kính trọng. Do Thạch lão tú tài làm
nhân chứng, cũng làm người khác tin phục. Thạch lão tú tài tự mình viết
xong chứng từ, Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy đóng dấu tay, chia làm hai
phần giống nhau, mỗi bên cất giữ một phần. Lần ở riêng này coi như là
triệt để rồi.
Buổi tối trở về phòng, Thạch Lai Phúc móc ra một
hộp gỗ từ đáy giường móc, tính cả ba lượng bạc hôm nay được phân đến đều giao cho Tằng Tử Phu: "Vợ từ nay về sau nàng quản gia, đây là ta để
dành, nàng cất kỹ!"
Tằng Tử Phu mang hộp ra đếm, thậm chí có vài
bạc vụn, hiện tại cũng sắp cuối năm, từng nhà đều phải mua câu đối. Tằng Tử Phu suy nghĩ thoáng cái liền thương lượng cùng Thạch Lai Phúc: "Phúc ca, có phải cuối năm chúng ta cũng cần mua câu đối?" Thạch Lai Phúc gật đầu nói: "Đúng vậy, đều đi trong thành mua, năm tiền đồng, một năm vào
lúc này đây cũng không cần tiết kiệm!"
Từng tử phu vâng một
tiếng, trong lòng suy nghĩ, một văn tiền cổ đại, ước chừng bằng đồng
tiền, một lượng bạc là 1000 nguyên( nguyên: đồng- đơn vị tiền tệ). Mua
chút ít giấy đỏ về cắt ra, lại mua chút ít bút mực, tự mình ghi câu đối
bán lại trong thôn. Một bộ câu đối thành phẩm thì một văn tiền, mình bán rẻ một chút bán ba tiền đồng, chắc hẳn mỗi nhà đều mua, ở Thạch gia
trang này có khoảng hai trăm hộ gia đình. Vậy cũng chính là 400 văn
tiền, nếu như vận khí tốt, cộng thêm hàng xóm thôn lân cận, kiếm được
một lượng bạc cũng không phải quá khó khăn!
Liền đem việc này
thương lượng với Thạch Lai Phúc một chút, Thạch Lai Phúc kinh ngạc nhìn
vợ nhà mình: "Vợ, nàng biết chữ?" Tằng Tử Phu nhẹ gật đầu: "Đều là trước kia học trộm, chàng cũng không nên nói ra khắp nơi. Ngày mai ta vào
thành một chuyến, mua chút ít giấy hồng và bút mực, lại mua thêm chút
thịt heo. Dù sao cũng là ngày đầu tiên ở riêng, làm cho nương ăn ngon.
Từ nay về sau cuộc sống của chúng ta sẽ trôi qua cũng hài lòng không
phải sao?"
Thạch Lai Phúc gật gật đầu ôm lấy Tằng Tử Phu: "Vợ,
nàng thật tốt, xem ra mẹ ta đối với nàng hài lòng!" Tằng Tử Phu cười
cười gật gật đầu: "Tất nhiên, cũng không xem ta là vợ ai, bất quá việc
này ta muốn giữ bí mật, nhất là không thể để cho Nhị đệ muội bọn họ biết rõ. Cũng không phải ta muốn lừa gạt, nhưng dù sao đã phân gia, những
chuyện kiếm tiền này, cũng nên có chút đề phòng. Nhị đệ muội là người
như thế nào, nghĩ, chàng cũng rõ ràng hơn so với ta. Phải không Phúc
ca?"
Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Đều nghe vợ, bây giờ chúng ta đi ngủ thôi, hử? Vợ! Ta lại nhớ nàng!"
Tằng Tử Phu ỡm ờ cùng Thạch Lai Phúc lên giường, tuy rằng Tằng lão đại làm
giường rất là rắn chắc, nhưng trong lúc Thạch Lai Phúc ra sức, vẫn vang
tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Tằng Tử Phu sợ giường sụp! Như vậy thì cũng quá
dọa người rồi!