Chương 42: Đại phiên chợ

Editor: ChieuNinh

Tằng Tử Phu đứng thẳng người, mắt nhìn câu đối mình viết, hài lòng gật gật

đầu, quay đầu nhìn vẻ mặt mê mang của Lý Sở Hà, nhíu mày hỏi: "Sở Hà?"

A... Lý Sở Hà lấy lại tinh thần, trên mặt hơi có chút mất tự nhiên

nói: "Đại biểu tẩu, thật sự là không ngờ tẩu lại có tài học như thế, Sở

Hà bội phục."

Tằng Tử Phu xấu hổ cười cười: "Sở Hà, ngươi quá

khen, vậy chúng ta cứ dựa theo như đã nói mà làm. Bên Lai Qúy, Thúy Cúc

còn phải làm phiền Sở Hà hỗ trợ... Ta chỉ là..." Lý Sở Hà liền vội

vàng gật đầu: "Đại biểu tẩu xin yên tâm, Sở Hà cũng không phải là người

lắm miệng!" Tằng Tử Phu cười gật gật đầu: "Ta đi về trước đây, sắp đến

buổi trưa rồi ta còn phải nấu cơm."

Lý Sở Hà nhìn qua bóng lưng

Tằng Tử Phu, tiếc nuối lắc đầu! Tuy nói ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo

cầu’ nhưng lại không gặp sớm! Mình cần phải đi luyện chữ một chút, tĩnh

tâm!

Lý Quang Xuân từ trong sân đi tới nhìn đến nhi tử đang ngẩn

người hỏi: "Sở Hà, con đây là?" Lý Sở Hà lấy lại tinh thần: "Cha, hài

nhi không có việc gì. Vừa rồi đại biểu tẩu đến nói chuyện bán câu đối

cùng hài nhi, hài nhi cảm thấy được, liền đồng ý."

Lý Quang Xuân

gật gật đầu: "Cũng tốt, bổ sung chút ít gia dụng, ai... Lại ủy khuất

cho con, nếu cha không đắc tội... Ai." Lý Sở Hà không đồng ý lắc đầu:

"Cha, ủy khuất như thế nào? Như vậy cũng tốt, bình bình đạm đạm, cũng là loại phúc khí. Còn có, Thạch thôn trưởng muốn mời con đi nhà hắn dạy

Tôn Tử hắn đọc sách. Con đã suy nghĩ xong, tây phòng bên kia của chúng

ta cũng không có người ở, có thể đổi thành một học đường giản dị không?

Thích hợp thu chút phí tổn, cũng tốt duy trì sinh kế của gia đình, cha, ngài cũng không cần khổ cực như thế, cũng nên ngẫm lại hưởng phúc thanh nhàn rồi!"

Lý Quang Xuân suy nghĩ, cảm thấy vấn đề này có thể

thực hiện được: "Nông dân đều kham khổ, lại có mấy nhà người ta có thể

xuất ra mấy lượng bạc cho con của mình đi thị trấn học trường tư thục.

Sở Hà, con tính toán thu bao nhiêu?"

Trong lòng Lý Sở Hà nghĩ một hồi: "Giấy bút, văn chương vẫn phải cần tiền, còn có sách vở, con tính

toán sơ qua, những phí tổn đại khái này cho nửa năm của mỗi hài tử, ít

nhất đều cần một trăm văn tiền, hoặc không hơn. Mỗi hài tử một năm thu

phí ba trăm văn, cha cảm thấy thế nào?" Lý Quang Xuân gật gật đầu: "Ở

tại nông thôn, ba trăm văn cũng không phải con số nhỏ rồi, nhưng mà tích cóp cũng có thể lấy ra được, cứ như vậy đi."

Xế chiều hôm đó,

Tằng Tử Phu liền đi theo Thạch Lai Phúc đánh xe lừa đi thị trấn, thu mua những thứ cần thiết, ba bánh bao nhỏ liền nhờ Thạch Lý thị trông nom,

cũng may ba đứa bé rất là hiểu chuyện, cũng không khóc nháo.

Tằng Tử Phu cũng có chút bận rộn, ngoại trừ đi theo Thạch Thúy Cúc, Vương

đại tẩu cùng nhau kết nút thắt còn phải gạt hai người viết câu đối.

Thạch Lai Phúc ở bên cạnh với Tằng Tử Phu, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình rất là vô dụng, phải để nương tử vất vả kiếm tiền, nếu như mình

cũng biết viết chữ thì tốt rồi. Cũng nghe nói Lý Sở Hà chuẩn bị mở một

lớp tư thục nhỏ trong nhà. Trong lòng cũng có ý tưởng.

Tằng Tử

Phu ngẩng đầu, thả bút lông trong tay ra rồi vuốt vuốt cổ tay đau nhức

của mình. Chỉ còn bốn ngày nữa là tới ngày đại phiên chợ rồi, cũng may

cái nút đều được kết xong. Hiện tại chỉ cần nắm chặt viết câu đối nữa

thì tốt rồi. Thạch Lai Phúc ôm Tiểu Bùn thấy Tằng Tử Phu bởi vì thức

đêm, hai mắt đã đỏ bừng, trong nội tâm rất là không thoải mái. Mấy ngày

nay bất kể là công việc gì, Thạch Lai Phúc đều cướp làm, hy vọng có thể

giảm bớt mệt nhọc cho Tằng Tử Phu.

Tằng Tử Phu cười cười với

Thạch Lai Phúc, cũng phát giác mấy ngày nay Thạch Lai Phúc không thích

hợp, trong lòng cũng hiểu được là nguyên nhân gì, nhưng cũng không biết

đi nói như thế nào, ôm lấy Tiểu Bùn nói: "Tiểu bướng bỉnh của ta, như

thế nào luôn chơi xấu trong ngực của cha con?"

Tiểu Bùn cầm lấy

vạt áo trước ngực Tằng Tử Phu: "Bùn.. Bùn.. Nương.. Bùn." Tằng Tử Phu giật mình, nước mắt dâng lên, thì ra, thì ra được người gọi là nương là hạnh phúc như thế. Thạch Lai Phúc cũng ngẩn ngơ, khuôn mặt hâm mộ: "Kêu cha một tiếng, mau gọi cha." Ánh mắt Tiểu Bùn nghi hoặc, vẫn là từng

tiếng từng tiếng hô Bùn, nương, Bùn. Tuy phát âm không rõ ràng lắm,

nhưng Tằng Tử Phu nghe rõ, cũng rất rõ ràng.

Ôm Tiểu Bùn hung

hăng hôn mấy cái, có chút hưng phấn nói với Thạch Lai Phúc: "Phúc ca,

Tiểu Bùn gọi ta là nương, hắn gọi ta là nương!" Trong lòng Thạch Lai

Phúc lại thương tâm, nhưng mà lại vui vẻ phát ra từ nội tâm vì Tằng Tử

Phu: "Lúc nào mới có thể gọi ta là cha đây." Tằng Tử Phu một bộ dạng xấu xa: "Chậm rãi chờ xem." Sau đó quay đầu lại tiếp tục để cho Tiểu Bùn

gọi mình là nương, Tiểu Bùn lúc ban đầu còn phối hợp, nhưng qua một hồi, mặc kệ Tằng Tử Phu dụ dỗ như thế nào cũng không lại mở miệng kêu nữa,

còn nheo hí mắt, bắt đầu ngáp.

Tằng Tử Phu thấy vậy, cũng không

nên không cho Tiểu Bùn ngủ, dỗ dành xong rồi đặt Tiểu Bùn vào trên

giường nhỏ. Thấy Cỏ Nhỏ và Tiểu Diệp Tử đều đã tỉnh lại, đang tự chơi

đùa với đầu ngón tay của mình ở đằng kia. Tằng Tử Phu lên tinh thần, ôm

lấy Cỏ Nhỏ, một câu một câu gọi nương, trong mắt chờ đợi nhìn qua Cỏ

Nhỏ. Ngay tại lúc Tằng Tử Phu muốn buông tha rồi, Cỏ Nhỏ lại lên tiếng,

nhưng dĩ nhiên lại là gọi ‘tỷ’

Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc nghi hoặc đối moặt nhìn thoáng qua nhau, ngay sau khi Cỏ Nhỏ kêu lên vài

tiếng ‘tỷ’, mới kêu lên một tiếng tiêu chuẩn ‘cha’. Thạch Lai Phúc vừa

nghe, trực tiếp ôm qua Cỏ Nhỏ từ trong ngực Tằng Tử Phu. Một hồi cọ cọ

khuôn mặt, một hồi hôn nhẹ lên má. Bởi vì chòm râu của Thạch Lai Phúc cọ cọ làm cho Cỏ Nhỏ rất là khó chịu, không lâu sau liền oa oa khóc lớn

lên.

Khiến cho Thạch Lai Phúc bối rối chà xát hai tay, Tằng Tử

Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc, ôm qua Cỏ Nhỏ theo từ trong ngực Thạch Lai Phúc lưu luyến không rời: "Xem đi, gọi cha không gọi nương, biết rõ khó chịu chưa." Nhưng mà, Cỏ Nhỏ cũng là dễ dỗ không lâu sau liền ngừng khóc, có lẽ bởi vì khóc, cũng bắt đầu ngáp buồn ngủ rồi.

Thạch

Lai Phúc nhìn qua duy nhất Tiểu Diệp Tử còn tỉnh đang nhìn mình, không

cam lòng ôm lấy Tiểu Diệp Tử nói: "Gọi cha, tới gọi cha đi." Ai biết

Tiểu Diệp Tử không chỉ không nhìn Thạch Lai Phúc, còn xoay người hướng

về phía Tằng Tử Phu vươn tay, trong miệng y nha y nha. Tằng Tử Phu cười

cười, ôm lấy Tiểu Diệp Tử, chọc chọc lên trán Thạch Lai Phúc: "Phúc ca,

Tiểu Diệp Tử so với Tiểu Bùn Cỏ Nhỏ chúng ta lại nhỏ hơn cả tháng đó,

nhìn chàng kìa, Cỏ Nhỏ đã gọi chàng là cha chàng còn không biết đủ sao?"

Thạch Lai Phúc xấu hổ gãi gãi cái ót, cười ngây ngô nói: "Nương tử, ta làm

cha!" Tằng Tử Phu bất đắc dĩ liếc mắt: "Chàng đã sớm làm cha!" Thạch Lai Phúc nhìn biểu lộ của nương tử, cũng hiểu được mình nói sai, nhưng thật sự là trong lòng vẫn cảm thấy rằng, từ ngày hôm nay mới xem như chân

chính trở thành cha!

Lúc trước Tằng Tử Phu thiết kế xe lừa có bốn bánh xe, so với hai cái bánh xe muốn rộng rãi hơn, phía trước còn nhiều thêm ra một tấm ván gỗ. Thời điểm Thạch Lai Phúc đánh xe vừa vặn ngồi ở đó, chen chúc một chút vẫn có thể để hai người cùng ngồi. Thạch Lai

Phúc và Vương lão đại ngồi cùng nhau thay phiên đánh xe, Tằng Tử Phu,

Thạch Thúy Cúc, Vương Thạch thị còn có Lý Sở Hà ngồi ở đằng sau, tới chỗ lên dốc thì Lý Sở Hà và Vương đại ca liền xuống đẩy, Vương đại ca cũng

cột con lừa nhà mình đến trước xe, trái lại như vậy tốc độ đánh xe cảm

giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Biết rõ hôm nay là đại phiên chợ,

trên chợ người muốn bán đồ khẳng định nhiều. Vì muốn chiếm được vị trí

tốt ở cửa lớn của chợ, trong đêm mấy người liền đi vào thị trấn. Đến

chợ, trời còn chưa sáng, nhưng đã nhìn thấy tốp năm tốp ba người đang

xếp hàng ở cửa ra vào. Vương đại ca và Thạch Lai Phúc rất nhanh lập tức

dừng xe, liền cùng Lý Sở Hà đi đến chỗ xếp hàng. Tằng Tử Phu sợ mấy

người bị đông lạnh, liền cùng Vương đại tẩu ôm chăn bông đã chuẩn bị

mang đến cho nhóm người Thạch Lai Phúc để cho bọn họ choàng lên, dù sao

ba nữ nhân chen chúc trên xe lừa dùng hai cái chăn bông cũng đã đủ.

Cũng bởi vì gần hết năm, đại phiên chợ tiểu phiên chợ, hai nhà Thạch Lai

Phúc và Vương đại ca đều đi, cùng quản sự chợ lăn lộn cũng đã quen mặt.

Hơn nữa Tằng Tử Phu biết làm người, mỗi lần đều hoặc ít hoặc nhiều nhét

chút món tiền nhỏ. Đại phiên chợ là phiên chợ lớn trước khi hết năm, vì

có thể chiếm vị trí tốt, ngoại trừ trời chưa sáng đi ra cửa ra vào xếp

hàng, còn có rất nhiều thương hộ có chút bối cảnh đi cửa sau.

Nhưng mà, bởi vì là đại phiên chợ, một năm chỉ có một ngày, vì lý do an toàn, Huyện thái gia đều phái quan sai tiến đến giữ gìn trật tự. Đương nhiên, đây cũng là khéo léo biến tướng thu ‘phí bảo hộ’, phụ trách là quan sai Ngưu Đại Thành, cho nên thuận lý thành chương mấy người Tằng Tử Phu

chiếm được vị trí tốt chính là vị trí thứ hai ở cửa chính của chợ.

Cất kỹ xe lừa, Thạch Lai Phúc chuyển cái bàn từ trên xe xuống, ba nam nhân

bày xong quán, Tằng Tử Phu giúp đỡ Lý Sở Hà mang câu đối dựa theo nội

dung, chia làm sáu chồng, nút thắt trực tiếp treo lên.

Trời đã

sáng rõ, lục tục có người đến trước quầy hàng mua sắm câu đối, vẫn là

năm văn tiền một bộ, nhưng nút thắt lại có nhiều người xem, ít người

hỏi. Thạch Thúy Cúc đứng ở một bên rất là lo lắng. Tằng Tử Phu mím môi,

lôi kéo Thạch Thúy Cúc, Vương đại tẩu nói mấy câu, ba người thương lượng xong cảm thấy có thể thực hiện được.

Đánh tiếng cùng ba người

Thạch Lai Phúc, liền cùng nhau đi dạo qua một vòng ở bên ngoài, trở lại

trước quầy hàng, giả dạng làm người mua. Tằng Tử Phu mở miệng nói: "Nha, đây không phải nút thắt thoát vận rủi sao? Ở cái huyện thành nhỏ này

cũng có bán hả!" Tuy giọng nói không lớn, nhưng cũng có thể làm cho dân

chúng chung quanh nghe được, liền có người dừng bước lại, Thạch Thúy Cúc mở miệng nói: "Tỷ, cái gì mà nút thắt thoát vận rủi vậy?" Tằng Tử Phu

biểu hiện ra một bộ dạng kiến thức rộng rãi nói.

"Ngươi đây cũng

không biết, tướng công nhà của ta chính là thu mua cho nha môn huyện

chúng ta, chính là ở trong phủ Huyện lão gia đã thấy. Nghe nói chỉ có

kinh thành có thôi, loại nút thắt này thời điểm lễ mừng năm mới treo ở

trong nhà, trước cửa phòng, chính là có thể ngăn cản vận rủi, một năm

đều là ngày tốt lành!" Vương tẩu tử cũng là diễn viên trời sinh: "Vị đại muội tử này, ngươi nói thật sự? Thần kỳ như vậy? Ta mua một cái, lão

bản bao nhiêu tiền?"

Sắc mặt mấy đại lão gia Thạch Lai Phúc nhưng lại có chút xấu hổ, nhưng dựa theo lúc trước đã nói, hai văn tiền một

cái. Vương đại tẩu sảng khoái rút bạc ra: "Cho ta ba cái."

Tằng

Tử Phu cũng rút bạc ra nói: "Ta muốn năm." Thạch Thúy Cúc đứng ở một bên kinh ngạc nói: "Vì sao mua nhiều như vậy? Mua một cái còn chưa đủ sao?" Tằng Tử Phu cười trả lời: "Ngươi lại không hiểu rồi, nhà của ta có năm

phòng có người ở, đương nhiên muốn mua năm rồi." Vương đại tẩu cũng phụ

họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nhà của ta có ba cái phòng có người ở, đây chính là đại phúc khí đó."

Thạch Thúy Cúc cũng liền vội vàng gật đầu: "Được, ta muốn hai cái." Nói xong liền tìm bạc trong người. Chung

quanh cũng bắt đầu có người theo phong trào rồi, mọi người là có tâm hư

vinh, sớm nghe xong lời mấy người Tằng Tử Phu nói, cũng biết rõ phần

nào.

Về sau người tới xem náo nhiệt vây tới hỏi thăm, liền vẻ

mặt đắc ý nói: "Tướng công nhà ta, năm trước từ kinh thành mua về, nhưng ở kinh thành phải năm văn tiền đó. Chính là treo ở trong nhà, đó là có

tác dụng, sinh ý trong nhà năm rồi tăng lên bội phần."

"Đúng vậy, nhà biểu tẩu của ta có mở quán, trong nhà cũng có, bán cho ta hai cái"

Mấy người Tằng Tử Phu sau khi nghe, nhìn nhau cười, liền rời đi, đợi một

thời gian uống cạn chun trà, mới lượn trở về. Hiện tại nút thắt cũng

không cần phải rao hàng rồi, do hai người Thạch Thúy Cúc, Vương đại tẩu

giúp đỡ thu bạc, Tằng Tử Phu ở bên cạnh Lý Sở Hà giúp đỡ bán câu đối.

Đến buổi trưa, mấy người đều ăn tạm một miếng.

Đến buổi tối,

Thạch Thúy Cúc, Vương Thạch thị đến trong phòng Tằng Tử Phu, bắt đầu đếm tiền. Nút thắt bán hết không còn một mống, thậm chí còn có người hỏi,

có còn hàng hay không. Ba người tổng cộng làm bốn trăm hai mươi chín cái nút, một cái hai văn tiền, tổng cộng bán tám trăm năm mươi tám văn. Trừ đi tiền vốn, mỗi người chia đều được hơn hai trăm văn. Thạch Thúy Cúc

vui rạo rực cầm bạc trở về hậu viện: "Qúy ca, thật đừng nói, đại tẩu

thật sự là có bản lĩnh. Từ nay về sau ta sẽ thân cận hơn một chút cùng

đại tẩu, ngày hôm nay liền có hơn hai trăm văn nè!" Thạch Lai Qúy đối

với chuyện lần này đại tẩu nguyện ý lôi kéo nương tử mình đi kiếm tiền,

trong lòng vẫn là rất cảm kích, cũng phụ họa nói: "Nương tử, ta biết rõ

bởi vì ta làm cho ngươi chịu khổ rồi, dù cho đại ca, đại tẩu trôi qua

tốt, cũng là người ta tự mình kiếm được, ta không thể đỏ mắt, thời gian

trước ngươi nhìn lại ngươi xem, ai!"

Thạch Thúy Cúc bĩu môi, trên mặt không nói gì, nhưng là trong nội tâm lại nghĩ, nếu không phải mấy

ngày nay ta như vậy, đại tẩu và đại ca có thể mang theo chúng ta cùng

buôn bán sao? Chỉ sợ là bọn họ cũng cảm thấy ngượng ngùng, vốn chính là

thân huynh đệ, như thế nào cũng phải để lại cho đệ đệ mình chén canh

nóng để uống chứ.

Đương nhiên, Tằng Tử Phu không biết rõ suy

nghĩ của Thạch Thúy Cúc rồi, cho dù có biết, cũng sẽ không tỏ vẻ làm gì, mà trực tiếp không đếm xỉa tới! Tằng Tử Phu và Lý Sở Hà cũng chia được

hơn bảy trăm văn tiền. Một ngày khẩn trương này kiếm được gần một lượng

bạc, trong lòng cũng rất là vui vẻ, cuối cùng là không có phí công vất

vả không phải sao?