Chương 4: Mẹ chồng chị em dâu

Thạch Lai Phúc động thân một cái! Mẹ ơi! Cô nãi nãi lại quên cổ thân thể này

là xử nữ! Tằng Tử Phu đau tới chảy nước mắt! Thạch Lai Phúc thấy vậy có

chút vội vàng hấp tấp nói: "Cái kia, lần đầu tiên nên rất đau, nhịn một

chút thì tốt rồi!"

Tằng Tử Phu hai tay chống đỡ l*иg ngực xích

lõa của Thạch Lai Phúc: "Đợi chút...... Trước không nên cử động!"

Trên ót Thạch Lai Phúc chảy mồ hôi, nhưng thấy bộ dạng khó chịu của Tăng Từ Phu đành phải chịu đựng, qua một hồi thật sự là nhịn không được nên

thử cử động. Móng tay Tằng Tử Phu khảm vào da thịt Thạch Lai Phúc.

Thạch Lai Phúc cũng chẳng quan tâm đau đớn trên người mình, thậm chí có chút

cảm giác kí©h thí©ɧ, liền bắt đầu vận động pít-tông! Lúc này mặc kệ Tằng Tử Phu gọi ngừng thế nào, cào phía sau lưng Thạch Lai Phúc như thế nào, Thạch Lai Phúc cũng làm như không nghe thấy. Thậm chí càng thêm ra sức......

Sau khi xong việc Tằng Tử Phu thật sự là nhịn không

được, mơ mơ màng màng hôn mê bất tỉnh...... Tằng Tử Phu chỉ cảm

thấy mình hình như ở trong nước, thân thể lắc lư qua lại...... Cảm

giác tê dại trên người càng ngày càng rõ ràng...... Ưʍ......

A...... Tằng Tử Phu mở to mắt, phát hiện mình hoàn toàn dán trên

thân thể Thạch Lai Phúc, lắc lư qua lại theo hắn......

Mở to hai mắt, ông trời ơi..... Nhớ kỹ giống như vừa mới ngất đi thôi.

Chẳng lẽ thằng nhãi này vẫn chưa có ngừng lại sao? Bất quá lúc này Tằng

Tử Phu không còn cảm giác đau đớn, tê tê, phỏng chừng đã thành quen

thuộc, còn có trận trận kɧoáı ©ảʍ. Cuối cùng, lúc Thạch Lai Phúc cất

tiếng rêи ɾỉ, Tằng Tử Phu cất tiếng thét lên...... giường cũng đình chỉ lắc lư......

Thạch Lai Phúc xoay người một cái, sợ đè

hỏng Tằng Tử Phu, nằm ở bên cạnh ôm Tằng Tử Phu vào trong ngực. Tằng Tử

Phu mềm mại thở hổn hển, hai chân mở ra...... thật sự là không khép được! Cảm giác trên người dinh dính rất không thoải mái, muốn đứng dậy

lau thân thể, nhưng thật sự là toàn thân mỏi nhừ...... Mà ở một bên Thạch Lai Phúc lại là bộ dáng xuân phong đắc ý muốn ăn đòn.

Thạch Lai Phúc thấy vậy, cúi đầu hôn Tằng Tử Phu, xoay người xuống giường ra

cửa. Không lâu sau liền mang theo hai thùng nước trở về chen qua cánh

cửa, đem thùng nước nâng lên trước giường, dùng khăn mặt thật cẩn thận

lau chùi thân thể cho Tằng Tử Phu. Trong lúc mơ hồ Tằng Tử Phu đối với

việc này hiểu ý cười, xem ra người nam nhân này cũng là thật tốt. Chỉ là ở phương diện kia thật sự là có chút mạnh mẽ!

Mình cần bồi bổ

cho thân thể. Nếu không, cứ theo đà này, sợ là mình sẽ chết ở trên

giường! Nhìn người cũng thành thật, làm sao ở trên giường lại sinh động

như vậy? Vừa rồi lại không để ý mình là lần đầu, còn làm ra động tác khó như thế...... Nghĩ, nghĩ liền ngủ thϊếp đi.

Sáng sớm hôm

sau, Thạch Lai Phúc đứng dậy súc miệng, rửa mặt, nhìn Tằng Tử Phu ở trên giường ngủ thật ngọt ngào thì ngây ngốc cười. Tối hôm qua tư vị thực

thoải mái, trước kia cùng với Vương thị ( là vợ trước đã mất của Thạch

Lai Phúc) chưa bao giờ kí©h thí©ɧ như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại phát hiện

mình lại cứng lên...... Đành phải lấy nước lạnh rửa mặt!

Nhìn xem ngoài cửa sổ, biết rõ mẹ của mình không cần phải phục dịch. Nhưng

hôm nay là ngày đầu tiên nàng dâu gả đến, cần phải dâng trà......

Nghĩ nghĩ, vì để sau này nàng dâu chịu ít ủy khuất, cho dù không đành

lòng, cũng đánh thức Tằng Tử Phu.

Tằng Tử Phu mơ mơ màng màng mở

to mắt, nhìn bộ dáng vẻ mặt đáng ăn đòn cùa Thạch Lai Phúc, không nhịn

được trừng mắt, Thạch Lai Phúc ngây ngô gãi gãi đầu. Tằng Tử Phu thấy

vậy cũng nghiến răng cười, Thạch Lai Phúc cũng đi theo ngây ngô nở nụ

cười, liền bưng chậu rửa mặt tới: "Vợ, mẹ ta tính tình có chút không

tốt, một hồi nàng khoan dung nhiều chút. Ta sẽ đối xử tốt với nàng!"

Tằng Tử Phu tiếp nhận khăn lau mặt, đứng dậy mặc quần áo mới một thân hồng

nhạt. Dù sao cũng là ngày đầu tiên tân hôn, tuy Tằng Tử Phu cảm thấy màu sắc hồng phấn này là không thỏa đáng, nhìn dáng vẻ có chút quê mùa!

Nhưng nhịn một chút...... Sau khi sửa soạn ổn thỏa, Thạch Lai Phúc tiến lên ôm lấy Tằng Tử Phu nói: "Vợ, nàng thật là đẹp!"

Tằng Tử Phu buồn cười trừng mắt nhìn Thạch Lai Phúc, mở rương mang đến từ nhà

mẹ đẻ, lấy ra một cái gối đầu mới tinh, Thạch Lai Phúc tò mò nhìn. "Đây

là lễ gặp mặt của ta với mẹ chồng!" Thạch Lai Phúc cũng không hiểu rõ

tại sao phải tặng gối đầu? Tằng Tử Phu cũng không giải thích, dù sao một hồi cũng sẽ biết, tiết kiệm phải nói nhiều!

Đi đến trong sảnh ở

tiền viện, chỗ ngồi chính giữa có một lão thái thái mặt mũi tràn đầy

nghiêm túc đang ngồi. Tằng Tử Phu vừa nhìn liền biết không phải là người dễ chọc, hít một hơi thật sâu, liền cúi đầu đi theo Thạch Lai Phúc đi

vào.

Nhị đệ muội đang đứng bên cạnh Thạch Lý thị, thấy Tằng Tử

Phu đi vào thì bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Giờ này là giờ nào rồi,

một chút cũng không coi trọng nương!" Thạch lão thái thái vừa nghe thì

nhíu mày, Thạch Lai Qúy ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn nàng nói: "Câm

miệng, đóng lại cái miệng chó của ngươi!"

Tằng Tử Phu thấy vậy,

mở miệng tươi cười nói: "Nương, xin lỗi, lần sau nhất định dậy sớm hơn,

người đừng nóng giận. Đây là gối đầu con tự mình làm cho người, nghe nói người ngủ không được ngon, cái gối đầu này bên trong không phải để

bông, là lá trà đã được xử lý tốt. Người nằm lên cái gối này sẽ dễ ngủ,

hơn nữa cam đoan ngày hôm sau có tinh thần, hương vị trà, ngửi được cũng thoải mái!"

Thạch Lý thị vốn định phát tác, nhưng vừa nghe lời

nói của con dâu mới trong nội tâm rất là thoải mái. Lại nói chính mình

cũng đã gặp qua ba đứa con dâu rồi, hai đứa trước cũng không có đứa nào

nghĩ tới vừa vào cửa liền tặng lễ cho mình! Cái gối đầu lá trà này nghe

qua cũng không phải là cái gì đáng giá. Nhưng là quý ở chỗ có phần tâm

này.

Nghĩ tới, bà mối nói con dâu mới này là có phúc khí, nhìn bộ dáng cũng là đặt mình ở trong lòng, nghĩ vậy, sắc mặt cũng hòa hoãn...... Tiếp nhận gối đầu lá trà, mới vừa rồi không có chú ý, hiện tại

cầm đến trong tay mới phát hiện trên bao gối này thêu lên thiệt nhiều

chữ thọ.

"Nương, trên cái bao gối này, trước sau đều thêu một

trăm chữ thọ. Chúc nương thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi! Cái

kia, nữ công của con làm cũng không được tốt lắm, nhưng cũng là tự con

thêu lên mỗi một châm một đường, nương cũng đừng ghét bỏ ạ." Người già

rồi thì sợ cái gì? Chỉ sợ một chữ chết! Thạch Lý thị vừa nghe lời này,

tâm ý này thì càng dễ chịu, nhìn Tằng Tử Phu cũng càng xem càng thuận

mắt rồi.

Cười cười vẫy vẫy tay với Tằng Tử Phu, ngay cả trà cũng

chưa kính liền kín đáo đưa cho Tằng Tử Phu một bao tiền lì xì nói: "Luôn nghe nói ngươi là đứa hiểu chuyện, nay vừa thấy cũng xác thực như thế,

từ nay về sau ngươi cùng Phúc tử hai người sống với nhau thật tốt. Cái

nhà này cũng giao cho ngươi trông nom, nương tin ngươi!"

Vừa mới

nói xong, Nhị đệ muội bên cạnh liền chen miệng nói: "Nương, không phải

ta muốn nắm chặt quyền không giao cho đại tẩu, nhưng mà đại tẩu tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng sẽ không hiểu. Mặc dù quản gia không phải là chuyện lớn gì, nhưng cũng phải biết làm à. Nếu không đại tẩu đi theo

nhìn xem ta làm trước, để cho đại tẩu học một ít rồi lại giao cho đại

tẩu?"

Thạch Lý thị trừng mắt nhìn nàng ta, lôi kéo Tằng Tử Phu

nói: "Đây là Nhị đệ muội của ngươi, ở Vương gia thôn, gọi Vương Lan, lúc ngươi chưa có gả đến trước đây đều là nàng làm quản gia. Chờ ngươi

quen thuộc nhà chúng ta rồi, liền giao cho ngươi trông nom!"

Tằng Tử Phu cũng không có nghĩ tranh quyền quản gia, còn muốn thoải mái đây, liền mở miệng nói: "Nương, nếu Nhị đệ muội vui vẻ quản gia, liền để Nhị đệ muội tiếp tục trông coi thì tốt rồi, dù sao ai trông nom cũng giống

nhau, đều là người một nhà!"

Vương Lan nghe thế, dáng vẻ rất đắc

ý: "Đại tẩu đều đã nói như vậy, ta đây coi như việc nhân đức không

nhường ai, không từ chối rồi!" Một bên Thạch Lai Qúy thật sự là nghe

không nổi nữa, mắt xin lỗi nhìn Thạch Lai Phúc nói ra: "Được rồi, một

lát nữa ngươi giao sổ sách cho chị dâu. Trưởng tẩu quản gia đây là

chuyện thiên kinh địa nghĩa!"( thiên kinh địa nghĩa: ở đây là nói chuyện này là hợp lý, đúng đắn)

Vương Lan thấy trượng phu nóng nảy, nắm chặt nắm tay nói: "Đây không phải lòng tốt của ta sao? Đại tẩu mới bao

nhiêu tuổi? Mới qua mười lăm à! Có thể biết cái gì? Chờ toàn gia chúng

ta không còn gì để ăn, để xem ngươi đi đâu mà khóc!"

Vốn Tằng Tử

Phu không nghĩ tranh giành, kiên kiên định định sống qua ngày. Nhưng mà

vừa nghe những lời này, trong lòng rất là khó chịu, vì sao ta quản gia,

thì toàn gia liền không có cơm để ăn? Chớp mắt nặn ra vài giọt lệ, lôi

kéo tay Thạch Lý thị nói: "Nương, con không muốn tranh quyền quản gia

này, nhưng mà Nhị đệ muội nói lời này quá đả thương người rồi. Cho dù

tuổi của con còn nhỏ, nhưng cũng là trưởng tẩu mà. Lại nói nếu như có

Nhị đệ muội giúp đỡ như thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện chúng ta

không có cơm ăn đâu!"

Thạch Lý thị thấy vậy an ủi vỗ vỗ tay Tằng

Từ Phu nói: "Nương biết rõ, hôm nay nương liền làm chủ! Quản gia kia vẫn do ngươi làm! Giảm bớt một ít chuyện rơi vào trong mắt người không biết quy củ! Hôm nay dám nói chị dâu của mình, ngày mai sẽ dám đuổi lão thái bà ta đi!"

Vương Lan vừa nghe lời này, biết mẹ chồng mình không

phải dễ chọc, trừng mắt nhìn Tằng Tử Phu, nhìn tuổi không lớn lắm, không nghĩ tới cũng là người có tâm nhãn! Hừ, càng nghĩ càng giận liền khóc

rống muốn ở riêng, Tằng Tử Phu thấy vậy đưa mắt nhìn Thạch Lai Phúc. Vốn Thạch Lai Phúc nhìn thấy nàng dâu mình dỗ dành nương của mình cực kỳ

vui vẻ, cảm giác nàng dâu mình có bản lĩnh!

Thời điểm Nhị đệ muội lại nói gần nói xa khi dễ vợ mình, nể mặt Nhị đệ nên mình cũng khó mà

nói cái gì, làm sao lại ồn ào ở muốn riêng rồi? Ngày đầu tiên nàng dâu

của mình mới vào cửa làm sao lại bị cái ủy khuất này? Mới buổi sáng nay

còn âm thầm thề sẽ đối tốt với nàng dâu, không cho nàng dâu chịu ủy

khuất nào cả. Giờ lại ầm ĩ như vậy!