Tằng Tử Cường rất đúng giờ đánh xe lừa đi vào Thạch gia, Tằng Tử Phu quay đầu lại nhìn
rồi lau tay liền đi ra ngoài đón. Nhìn xe lừa mới tinh, Tằng Tử Phu mừng rỡ nở nụ cười, cái xe lừa này dưới sự thiết kế của Tằng Tử Phu, biến
thành xe bốn bánh, khi chạy sẽ ổn định hơn so với hai bánh xe, cũng
nhanh hơn. Vương Thạch thị đi đến cửa ra vào nhà Tằng Tử Phu: "Muội tử,
làm sao ngươi nghĩ ra bốn bánh xe? Bốn phía đều có tấm chắn nữa, ngồi
lên cũng ổn định, lại chạy nhanh, con lừa còn dùng ít sức lực. Không
được, xe lừa của nhà ta cũng sửa đổi theo giống như của muội."
Tằng Tử Cường biết rõ Vương Thạch thị này giúp đỡ không ít cho một nhà tỷ tỷ tỷ phu của mình. Không chờ Tằng Tử Phu nói chuyện liền mở miệng nói:
"Tẩu tử, nếu tẩu tin được ta, trở về lại kéo gỗ thô đến nhà của ta, ta
làm cho tẩu."
Vương Thạch thị cười nói: "Đương nhiên là tốt rồi,
việc này tốn bao nhiêu bạc?" Tằng Tử Cường mạnh mẽ nói: "Đừng đề cập
tiền bạc gì, tẩu tử chịu để cho ta làm cũng là tín nhiệm ta, cũng đúng
lúc cho ta luyện tập tay nghề rồi, nếu tẩu đưa bạc cho công việc này
nhưng ta thực không dám tiếp nhận." Vương Thạch thị có chút khó xử nhìn
Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cười nói: "Tẩu, hai gia đình chúng ta còn khách khí gì? Đây là đệ đệ ruột của ta, cũng không phải người ngoài? Mỗi lần
chúng ta làm phiền tẩu, chúng ta cũng không có đề cập tới trả thù lao đó sao? Nếu tẩu đưa tiền, đây tuyệt đối là đánh vào mặt của ta."
Vương Thạch thị thấy Tằng Tử Phu và Tằng Tử Cường cũng không phải giả khách khí, là thật tâm muốn giúp đỡ, liền vui vẻ đồng ý.
Thạch Thúy Cúc đứng ở một bên, cũng không nói lời nào chỉ là ánh mắt kia làm
cho người ta nhìn không thoải mái, giống như muốn ăn vào cỗ xe lừa này
vậy. Tằng Tử Phu trực tiếp bỏ qua, nhưng Tằng Tử Cường lại nhíu mày, ho
khan một tiếng, Thạch Thúy Cúc mới nhớ tới phản ứng luống cuống của
mình, cười khan: "Đại tẩu, đồ này là cái gì vậy?" Nói xong liền muốn
vạch lên nhìn xem, Tằng Tử Phu ở cách xe có chút xa không kịp ngăn cản,
Tằng Tử Cường mạnh mẽ chặn lại: "Đây là đồ của ta, không tiện xem."
"Tỷ, kêu tỷ phu đi theo đệ cùng nhau vào thành mang thứ đó đưa qua đi, thời
gian sắp không còn kịp rồi." Cũng không thèm để ý một Thạch Thúy Cúc
đang xấu hổ đứng một bên, lôi kéo Tằng Tử Phu lên xe. Tằng Tử Phu nhìn
Thạch Thúy Cúc cười cười nói: "Đệ đệ của ta có tính tình nóng nảy, không muốn người khác đυ.ng đồ đạc của hắn, Thúy Cúc đừng trách."
Thạch Thúy Cúc không được tự nhiên cười nói: "Là ta không biết đúng mực,
không duyên cớ làm cho người ta hiềm nghi, ha ha, đại tẩu mau đi, giữa
trưa ta sẽ nấu cơm đưa qua cho nương bên kia." Tằng Tử Phu nghe xong lời nói của Thạch Thúy Cúc, mặt không biểu tình nói: "Không cần, cơm trưa
của nương, ta đã chuẩn bị xong rồi."
Nói qua cùng với Thạch Lý
thị, hôn một chút ba đầu củ cải, từ trong nhà ôm ra rỗ đệm may hai ngày
này rồi lên xe vào thành. Đến cửa sau Trần phủ, Tằng Tử Phu để cho Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Cường chờ ở ngoài, liền gõ cửa. Một gã sai vặt mở cửa ra hỏi: "Làm gì vậy? Biết rõ đây là địa phương nào không?"
Tằng
Tử Phu vội vàng móc ra một chuỗi tiền đồng từ trong túi quần kín đáo đưa cho gã sai vặt kia: "Làm phiền tiểu ca gọi giúp Trần ma ma." Gã sai vặt nhìn chung quanh mắt thấy không có người nhìn thấy liền lên giọng, một
bộ dạng cao cao tại thượng, hỏi: "Ngươi là ai?" Tằng Tử Phu cười làm
lành nói: "Ngài hãy nói cùng Trần ma ma là Thạch gia thôn tới, lần trước gặp qua Trần tiểu thư, Trần ma ma sẽ biết."
Gã sai vặt nghe xong cao thấp đánh giá Tằng Tử Phu, chỉ là ánh mắt kia rơi vào trên người
Tằng Tử Phu, làm cho Tằng Tử Phu rất là khó chịu rồi nói: "Chờ đó." Tằng Tử Phu nghe xong vội vàng tạ ơn. Đối với cửa chính đã đóng, thở dài!
Đều nói quan Tể tướng thất phẩm dọa người, đây là gia nô nhà người có
tiền đều ỷ thế hϊếp người như vậy. Trèo lên Trần phủ cũng không phải lựa chọn sáng suốt, ngắm nhìn Tằng Tử Cường chờ ở trong góc, thở dài! Đi
một bước tính một bước vậy.
Đợi gần cả một ngày, thậm chí Tằng Tử Phu nghĩ buông tha, coi như một trăm văn rơi vào trong hầm phân là
được, thì chợt nghe được tiếng mở cửa. Vẻ mặt Trần ma ma cao ngạo đi ra, thấy Tằng Tử Phu lạnh lùng nói: "Là ngươi à?" Tằng Tử Phu vội vàng cười nói: "Trần ma ma, mượn một bước nói chuyện."
Trần ma ma mắt xem xét gã sai vặt sau lưng đang ló đầu ra ngó, gã sai vặt nịnh nọt cười cười liền đóng cửa lại. "Nói đi."
Tằng Tử Phu móc ra hai lượng bạc đưa cho Trần ma ma: "Trần ma ma, cha ta và
đệ đệ ta là thợ mộc, trong nhà có làm một cỗ xe nôi cho hài tử. Ta nghĩ, xe này mới lạ, mới có thể kiếm được bạc, nhờ ngài có khả năng giúp đỡ
chuyển lời cho Trần tiểu thư, được không? Nếu cuộc trao đổi này thành
công rồi, ta còn có hậu tạ."
Trần ma ma cao thấp đánh giá Tằng Tử Phu nói: "Để cho ta nhìn qua trước." Tằng Tử Phu vội vàng kêu Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Cường đẩy xe con tới. Trần ma ma nhìn nhìn, dù sao làm
hạ nhân nhất đẳng ở Trần phủ, ánh mắt vẫn phải có: "Ngươi chờ ở đây, hay là xe này trước tiên che lên đi."
Tằng Tử Phu thấy vậy, trong
lòng biết đã có hi vọng, để cho Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Cường đánh xe
lừa chạy tới, mình cũng ngồi lên chờ, trong lòng suy nghĩ vài canh giờ
cái cửa này sẽ không mở. Ai biết thời gian không đến một chung trà, Trần ma ma liền mang theo hai gia nô đi ra để cho Tằng Tử Phu mang theo xe
nôi đi vào.
Tằng Tử Phu cho hai người Thạch Lai Phúc Tằng Tử
Cường ánh mắt an tâm rồi đi vào. Vẫn là tiến vào cái sảnh lúc trước,
thấy trong phòng chỉ có một người Trần tiểu thư. Trần tiểu thư đặt ly
trà xuống, nói với hai gia nô: "Để thứ đó xuống rồi đi ra ngoài cửa chờ, ngươi cũng ngồi đi." Tằng Tử Phu cười cười cảm tạ rồi ngồi lên một cái
cái ghế bên cạnh, trong lòng suy nghĩ còn không bằng đứng đâu, cách ngồi này càng mệt mỏi!
Trần tiểu thư đứng dậy, Tằng Tử Phu cũng vội
vàng đứng lên, lấy ra vải vố đang đắp lên xe. Ánh mắt Trần tiểu thư tỏa
sáng nhìn xe nôi: "Còn có người nào khác biết không?" Tằng Tử Phu vội
vàng nói: "Theo ta và người nhà của ta, còn có cha ta, nương và đệ đệ
biết rõ." Trần tiểu thư hài lòng gật gật đầu nói: "Lúc trước vừa thấy,
ta liền biết rõ Tằng đại tẩu không phải đơn giản, không nghĩ tới liền
cho ta kinh hỉ nhanh như vậy."
Tằng Tử Phu cúi đầu cười nói: "Cái đó à, đây là đệ đệ ta làm cho nhi tử ta, ta xem xét cảm thấy có thể
kiếm tiền, liền mạo muội quấy rầy Trần tiểu thư." Trần tiểu thư thấy vẻ
mặt hèn mọn của Tằng Tử Phu, trong lòng suy nghĩ bất quá cũng chỉ như
thế, không lên nổi mặt bàn.
"Năm mươi lượng như thế nào?" Tằng Tử Phu không nghĩ tới Trần tiểu thư trực tiếp tiến vào chủ đề, mím môi
nói: "Trần tiểu thư, ngài là thật tinh mắt, xe nôi này. Tuy người nhà
nghèo mua không nổi, nhưng mà người nhà phú quý cảm thấy vui lòng mua
cho hài tử. Nghe nói Trần phủ ở kinh thành cũng có sinh ý, chắc hẳn bên
kia ngay từ đầu tuyệt đối là có thể kiếm nhiều tiền, không biết Trần
tiểu thư có thể lại thêm một chút hay không? Ta cam đoan xe này tuyệt
đối không có người ngoài nào biết được."
Trần tiểu thư cao thấp
đánh giá Tằng Tử Phu: "Ngươi cũng biết, xe nôi này vừa ra không tới mấy
ngày nhà khác cũng sẽ có, có thể được bao nhiêu lợi nhuận còn không biết được đâu, không phải sao?" Trong nội tâm Tằng Tử Phu thật sự là không
cam lòng, kiên trì cò kè mặc cả nói: "Trần tiểu thư, việc buôn bán này
nói không phải là chiếm tiên cơ sao? Ta ở nông thôn ăn nói vụng về, có
mấy lời cũng không biết nói như thế nào, nhưng là về sau nếu có thể có
bất kỳ chủ ý nào, tuyệt đối sẽ trực tiếp nói cho Trần tiểu thư."
Trong lòng Trần tiểu thư cân nhắc một chút, bên trong đồ vật của Tằng Tử Phu
coi như mới lạ, Nguyệt sự thư lần trước chính là thu vào mấy vạn lượng,
so với ca ca của không chịu thua kém của mình, thì cha đối với mình có
vài phần kính trọng. "Được, nhưng mà ngươi phải nhớ lời ngươi tự nói,
đây là ngân phiếu một trăm lượng! Xe để lại, ta để cho Trần ma ma tiễn
ngươi đi ra ngoài, về sau nếu có bất cứ ý nghĩ mới mẻ gì, trực tiếp cầm
cái này tìm ta là được rồi."
Tằng Tử Phu cưỡng chế ‘tiểu kích
động’ trong lòng mình tiếp nhận ngân phiếu một trăm lượng, cùng với một
cái ngọc bội có khắc chữ ‘Trần’. Trong lòng suy nghĩ, đây cũng là tín
vật của người nhà giàu, nhận vật này liền có ý nghĩa từ nay về sau là có thiên ti vạn lũ quan hệ cùng Trần phủ... Không biết là phúc hay họa
đây! Thời điểm trước khi ra cửa Tằng Tử Phu lại kín đáo đưa cho Trần ma
ma hai lượng bạc, Trần ma ma tiếp nhận nói: "Từ nay về sau có chuyện gì, cứ tìm ta." Tằng Tử Phu liền vội vàng gật đầu cảm ơn.
Thạch Lai
Phúc, Tằng Tử Cường vừa thấy Tằng Tử Phu đi ra, liền tiến lên đồng thanh nói: "Nương tử / tỷ, không có sao chứ?" Tằng Tử Phu nghi hoặc nhìn hai
người hỏi lại: "Ta có thể có chuyện gì?" Thạch Lai Phúc gãi gãi cái ót
nói: "Ta xem lúc đi ra trên mặt nương tử không tốt lắm, cho nên sợ là bị ủy khuất." "Đúng vậy đó, tỷ, loại người nhà giàu này..."
Tằng
Tử Phu bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi! Được rồi! Không có việc gì, sinh ý thành công! Tử Cường, tỷ lại dặn dò ngươi một chút, trừ phi trong huyện thành có bán xe nôi này rồi, bằng không ngươi và cha chúng ta cũng
không được làm, nếu không, chính là gây tai hoạ, đến lúc đó sợ là chúng ta đều chịu không nổi."
Tằng Tử Cường liền vội vàng gật đầu nói
hiểu được, Tằng Tử Phu ừ một tiếng, đi tới tiền trang đổi bạc, liền ngồi lên xe lừa, trước đi tới Tằng gia thôn tiễn Tằng Tử Cường. Tằng Tử Phu
nói mấy câu cùng Tằng lão đại, Tằng Vương thị, liền lôi kéo Tằng Tử
Cường vào cửa móc ra năm mươi lượng bạc, Tằng Tử Cường ngây ngốc đứng
hình: "Tỷ.. cái này?"
Tằng Tử Phu cười nói: "Nhìn cái dạng ngốc
này thật giống với tỷ phu của đệ, cái này đệ thu đi, một hồi lấy ra hai
mươi lượng bạc đưa cho cha mẹ ta cất giữ. Còn dư lại ba mươi lượng chính đệ giữ lại, cha mẹ chúng ta lớn tuổi, thoáng cái lấy ra năm mươi lượng
sợ là sẽ dọa hỏng bọn họ, xe này của chúng ta hợp với kỹ thuật bán được
một trăm lượng bạc!"
Đợi đến lúc này Tằng Tử Cường mới lấy lại
tinh thần, ánh mắt sùng bái nhìn qua Tằng Tử Phu: "Tỷ, tỷ thật sự quá
thần kỳ." Tằng Tử Phu cười nói: "Trong thành, lúc nào miệng trở nên ngọt như vậy rồi? Đừng quên lời tỷ dặn dò!" Tằng Tử Cường mạnh mẽ gật đầu:
"Tỷ, tỷ cứ yên tâm đi! Nhưng mà ba mươi lượng này đệ không thể cầm, tỷ
thu lại đi."
Tằng Tử Phu nhíu nhíu mày nói: "Đã nói chúng ta mỗi
người một nửa, nếu đệ còn khách khí với tỷ như vậy, tỷ sẽ tức giận!"
Tằng Tử Cường thấy Tằng Tử Phu thật sự là có vẻ tức giận, liền thu hồi
bạc, trong lòng suy nghĩ, mình để dành cho tỷ, chờ đến lúc tỷ cần tiền,
lại lấy ra cho nàng.