Ngày hôm sau lão
Vương ca giúp đỡ Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Phu kéo gỗ thô đến nhà Tằng
lão đại. Hai người Tằng lão đại, Tằng Vương thị thấy khuê nữ mình đã mua xe lừa, ở trong lòng vô cùng phấn chấn.
Tằng Tử Phu thừa dịp
Thạch Lai Phúc đang nói chuyện phiếm với lão Vương ca đi vào buồng
trong. Nhìn xe nôi đã được làm tốt, trong lòng rất là vui vẻ, lại đưa ra vài chỗ cần sửa chữa, Tằng Tử Cường đều cẩn thận ghi lại. Tằng Tử Phu
dặn dò Tằng Tử Cường, chờ làm xong xe lừa, thì bỏ xe nôi lên trên xe lừa rồi cùng chuyển tới, sau đó sẽ cùng nhau vào thành.
Tằng Tử
Cường vỗ bộ ngực cam đoan, xe lừa này trong vòng mười ngày tuyệt đối làm xong, Tằng Tử Phu cười nói: "Ngươi là đệ đệ ruột của tỷ, tỷ còn không
yên tâm sao? Gỗ thô tỷ có mua dư, tính toán hẳn là có thể làm được một
cái tủ quần áo." Tằng Tử Cường ừ một tiếng: "Tỷ yên tâm đi, trở về lại
mang cả tủ quần áo cùng kéo đi qua cho tỷ." Tằng Tử Phu cười lắc đầu:
"Nói gì thế, cái này làm xong thì giữ lại cho đệ, về sau đệ cưới vợ thì
có mà dùng."
Tằng Tử Cường đỏ mặt lên nói: "Tỷ, nói gì thế, đệ
còn nhỏ lắm." Tằng Tử Phu cười nói: "Hiện tại trong phòng chỉ có hai tỷ
đệ chúng ta, nói thật với tỷ đi, có thích cô nương nào hay không?" Nhìn
Tằng Tử Cường tận lực nhăn nhó, trong lòng Tằng Tử Phu suy nghĩ, đây
tuyệt đối là có. "Còn không chịu nói, tỷ tỷ cũng có thể nói cùng cha mẹ
cho."
Tằng Tử Cường đỏ mặt, thở dài nói: "Tỷ, đệ đó là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhà người ta gia cảnh tốt, khẳng định chướng mắt
chúng ta, nghe nói nhà này người ta là muốn... là muốn cho nàng đến
trong thành. Là muốn làm thái thái." Tuy Tằng Tử Cường che dấu nhanh,
nhưng vẫn toát ra không cam lòng, thần sắc không muốn vẫn bị Tằng Tử Phu bắt được.
Tằng Tử Phu thở dài: "Đệ đệ, là cô nương nhà ai? Nói
cho tỷ tỷ?" Tằng Tử Cường cúi đầu, cuối cùng thở dài: "Là Nhị cô nương
nhà Tằng tiên sinh ở Thượng thôn chúng ta." Tằng Tử Phu há hốc mồm, Tằng tiên sinh này trúng cử nhân, làm tiên sinh ‘Mai Lan thư các’ ở thị
trấn, gia cảnh tuyệt đối có thể nói là số một số hai cả Tằng gia thôn.
Nghe nói nhà hắn có hai cô nương, đại nữ nhi gả cho Tam công tử nhà
Vương viên ngoại ở thị trấn, ngẫm lại tình huống đệ đệ mình, thật đúng
là trèo không được.
"Làm sao đệ biết Tằng Nhị cô nương?" Tằng Tử Cường mím môi nói: "Đó là, đó là năm kia nhà Tằng tiên sinh xây nhà
ngói lớn, đệ đi giúp làm công nhật thì biết, còn có... lại có một lần
Tằng tiểu thư thả diều, bị treo ở trên cây, là đệ đi lên giúp nàng lấy
xuống, kết quả không cẩn thận ngã xuống, dù sao cứ như vậy mà biết nhau! Tỷ, đệ biết rõ là đệ không xứng với người ta, cho nên... cho nên tỷ
đừng hỏi, về việc hôn nhân, tỷ.. đệ không nóng vội, đệ nghĩ, đệ nghĩ
trước chờ nàng lập gia đình rồi, đệ mới có thể.. mới có thể yên tâm."
Tằng Tử Phu thở dài, vỗ vỗ bả vai Tằng Tử Cường, cũng không khuyên nhủ an ủi nữa, lại nói chút ít chuyện khác liền đi theo Thạch Lai Phúc, lão Vương ca trở về nhà.
Thạch Lai Phúc thấy trên đường đi Tằng Tử Phu đều là rầu rĩ không vui, trong lòng rất là lo lắng: "Nương tử, nàng sao
vậy? Suốt đường về ta thấy nàng cũng không vui vẻ." Tằng Tử Phu thở dài, hai tay ôm eo Thạch Lai Phúc, ở trong ngực Thạch Lai Phúc nói với hắn
chuyện của Tằng Tử Cường. Thạch Lai Phúc thở dài: "Nương tử, cậu em vợ
mắt quá cao, người như vậy nhà chúng ta sao với tới được... Ài, nàng
đừng phiền lòng nữa, có cơ hội ta cũng sẽ khuyên nhủ."
Tằng Tử
Phu ừ một tiếng: "Phúc ca, chỉ là thấy đệ đệ của ta như vậy, trong lòng
của ta khó chịu, môn đăng hộ đối ít nhiều chia rẽ uyên ương? Ài... Kỳ
thật các phương diện của đệ đệ ta đều rất xuất sắc, lại thông minh, nếu
Tằng tiểu thư gả cho đệ đệ của ta, nhất định là so với tiến vào cửa
chính phú hộ sẽ trôi qua thư thái. Nhà những người kia đều sẽ nạp thϊếp. Tuy Phú Quý, nhưng làm sao bằng ‘một đời một thế một đôi người’ chứ."
Thạch Lai Phúc ôm chặt Tằng Tử Phu: "Nương tử, nàng nói thật hay."
Tằng Tử Phu bên tai nghe Thạch Lai Phúc nói lời tâm tình, nhưng trong lòng
vẫn đang cân nhắc chuyện của Tằng Tử Cường. Cũng may Nhị cô nương Tằng
gia còn nhỏ, tối thiểu cho chờ một năm hai năm mới có thể nói chuyện hôn nhân. Mình nỗ lực có lẽ Tử Cường bên kia vẫn còn có cơ hội, dù sao Tử
Cường có thể cam đoan cả đời này chỉ lấy một người là nàng. Nhưng mà gả
chỗ cao, lấy chỗ thấp, nếu như Tằng tiên sinh là một người mắt sáng để ý lẽ phải, Tử Cường vẫn còn có cơ hội, mình cũng không thể lo ngại rồi.
Nếu như có thể lôi kéo Trần phủ làm chỗ dựa, vậy sau này liền thuận lợi. Nhưng có lợi thì tất có khuyết điểm... tương lai nếu muốn thoát khỏi
Trần phủ, vậy thì khó khăn rồi... Ài.
Thạch Lai Phúc thấy Tằng
Tử Phu thất thần, liền tăng lực đạo trong tay, Tằng Tử Phu rêи ɾỉ...
ngâm một tiếng, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên không thuận theo nện vài cái ở l*иg ngực Thạch Lai Phúc: "Muốn chết à?" Thạch Lai Phúc hắc hắc cười
vui vẻ động thân thể xuống, quen thuộc rất nhanh đi vào. Tằng Tử Phu cố ý vặn vẹo uốn éo eo. Dường như Thạch Lai Phúc không nghĩ qua là liền sớm
XIE rồi... Quả thực làm cho Thạch Lai Phúc buồn bực một phen.
Tằng Tử Phu nằm dưới thân Thạch Lai Phúc cười khanh khách, Thạch Lai Phúc
thấy vậy liền biểu hiện ra một bộ dáng đáng thương: "Nương tử, sao có
thể như vậy? Còn chưa có hưởng thụ đến đâu, nương tử... cái này cũng
không thể xem như một lần à! Chuyện gì cũng đều chưa làm." Tằng Tử Phu
nhếch miệng: "Cái gì gọi là gì cũng chưa làm? Sờ không có sờ qua? Hôn
không có hôn đến? Còn chưa tiến vào? Chỉ có điều thời gian hơi ngắn
thôi, nhưng mà cũng là nguyên bộ rồi! Đừng nghĩ chơi xấu, nói một lần
liền một lần, nếu không ngày mai chàng liền lăn ra đất ngủ đi thôi, hừ
~"
Vẻ mặt Thạch Lai Phúc đau khổ, một bên năn nỉ Tằng Tử Phu, một bên trêu đùa nàng, trên người nương tử chỗ nào mẫn cảm nhất mình rất rõ ràng. Khí lực của Tằng Tử Phu không lớn bằng Thạch Lai Phúc, lúc này
đẩy tới đẩy đi, trong trốn tới trốn lui làm cho Thạch Lai Phúc chiếm
tiện nghi không ít. Nhưng mà Thạch Lai Phúc vừa đau nhức cũng khoái
hoạt, được nhìn, được sờ, được hôn chỉ là ăn không được! Lão Nhị của
mình lại là cao cao đứng dậy kháng nghị rồi!
Trong quá trình
‘động lẫn nhau’ với Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc càng thêm nhịn không
được, mím môi, dù sao cũng là nương tử của mình, không cho làm, ta cường làm! Hơn nữa phía dưới nương tử đã thấy ướt...
Lúc trước,
Thạch Lai Phúc đều là thu sức lực, nếu không làm sao có thể hết sức
chuẩn bị cho Tằng Tử Phu? Chỉ thấy một tay Thạch Lai Phúc liền khóa chặt hai cánh tay Tằng Tử Phu tại trên đỉnh đầu của nàng. Tằng Tử Phu sửng
sốt □, Thạch Lai Phúc còn chưa bao giờ như thế, vểnh cái miệng nhỏ nhắn
lên vừa muốn kêu ra tiếng, Thạch Lai Phúc liền hôn lên, nuốt hết tất cả
những bất mãn của Tằng Tử Phu vào trong bụng. Tằng Tử Phu giơ chân lên
muốn đạp Thạch Lai Phúc, bất quá Thạch Lai Phúc chúng ta phản ứng nhanh
hơn so với Tằng Tử Phu, đùi trực tiếp vây khốn Tằng Tử Phu, một cái chân vũ khí khác vừa vặn đính ở nơi rừng rậm u cốc của Tằng Tử Phu... ma
sát qua lại...
Tằng Tử Phu ngoại trừ phát ra thanh âm ưm ưʍ... Ân.. A., cũng chỉ có thể lắc lư theo Thạch Lai Phúc rồi, Thạch Lai
Phúc đột nhiên cảm thấy loại cảm giác nửa cậy mạnh này càng thêm mất
hồn, lấy ra một tay liền bưng kín hai đại bạch thỏ trước ngực Tằng Tử
Phu. Cảm giác vừa đau vừa tê dại truyền khắp toàn thân Tằng Tử Phu...
Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu động tình, liền rời khỏi cặp môi đỏ mọng kiều diễm. Được hít thở không khí mới mẻ, Tằng Tử Phu vừa thở phì phò, vừa
tùy ý Thạch Lai Phúc thao túng... Tuy trong lòng vẫn có chút không
phục, nhưng thân thể mang lại cho mình kí©h thí©ɧ, dường như Tằng Tử Phu không muốn để cho Thạch Lai Phúc dừng lại, thậm chí hi vọng Thạch Lai
Phúc càng thêm cuồng dã hơn.
"Nương tử, nàng cũng ẩm ướt rồi... Có muốn ta hay không? Hử?" Hai cánh tay Thạch Lai Phúc nâng lên hai cái đùi Tằng Tử Phu, đặt hung khí tại trước u cốc của nàng, qua lại đến đi, nhưng lại không đi vào. Tằng Tử Phu cảm thấy trống rỗng... có chút u oán nhìn qua Thạch Lai Phúc. Tuy Thạch Lai Phúc nhịn rất vất vả, trên
ót cũng đổ mồ hôi, nhưng vì suy nghĩ cho ‘tính...phúc’ của mình về sau nên nhẫn nại nói: "Nương tử, từ nay về sau trên giường không được quy
định số lần, trừ lúc thân thể của nàng không tiện, lúc khác cũng không
thể không cho ta đi vào?"
Tằng Tử Phu một bên thở gấp, một bên
hung hăng trừng mắt Thạch Lai Phúc, kháo, thằng nhãi này tuyệt đối là
được một tấc lại muốn tiến một thước đây! Hừ, xem ai bướng hơn ai, để
xem đến cuối cùng là ai nhịn không được. Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu không trả lời, còn nghiêng đầu qua một bên, cắn cắn môi, lại bắt đầu
một vòng thế công ~. Cuối cùng... Tằng Tử Phu bại trận, ký kết (
miệng) rất nhiều điều hiệp ước không bình đẳng, Thạch Lai Phúc hưng
phấn động thân một cái hung hăng đi vào!
Tằng Tử Phu một bên thừa nhận tấn công mạnh mẽ củaThạch Lai Phúc, vừa nghĩ ngày mai bắt đầu làm
sao sửa trị Thạch Lai Phúc, thằng nhãi này quả thực là.. A... Càng về sau, trong đầu Tằng Tử Phu thật sự là không còn nghĩ làm sao sửa trị
Thạch Lai Phúc, trong đầu chỉ có thể trống rỗng lắc lư qua lại đi theo
động tác của Thạch Lai Phúc... Đương nhiên ~ cuộc sống bi thảm của
Thạch Lai Phúc cũng bởi vì một lần ‘đắc ý vênh váo’ này mà bỏ ra một cái giá lớn ~ những điều này là để nói sau rồi!