Chương 34: Vay tiền

Sáng sớm, Tằng Tử Phu đã làm xong điểm tâm, lại chia đều bánh trứng gà, nấu hai món thức ăn:

"Nương, con đã nói với Thúy Cúc, buổi trưa Thúy Cúc tới hâm nóng thức ăn giúp người, hôm nay nương chấp nhận ăn tạm chút nha."

Thạch Lý

thị một bên uống cháo một bên cười ha hả nói: "Ta cũng không phải già

đến không nhúc nhích được rồi, nhìn ngươi đi." Tằng Tử Phu trêu ghẹo

nói: "Nương, người ấy à, tuổi còn trẻ lắm, ba đại Tôn Tử của người phần

lớn đều chỉ nhìn qua người, lại mặc kệ con." Thạch Lý thị chỉ vào Tằng

Tử Phu nói với Thạch Lai Phúc: "Nhìn một cái, nào có nương nào như vậy,

nhi tử à, lúc trước nương chưa cho ngươi lựa chọn con dâu hiền, ngay cả

hài tử cũng ganh tị nữa!" Trong vui cười đùa giỡn, một nhà ba người, Éc...... còn có ba bọc nhỏ, một nhà sáu miệng vui sướиɠ ăn xong điểm

tâm.

Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc đi nhà lão Vương, Vương Thạch

thị nhiệt tình ra đón: "Muội tử, sáng sớm có chuyện gì? Ăn sáng chưa? Đi vào ăn một chút." Tằng Tử Phu có chút ngượng ngùng cười cười: "Chúng ta ăn rồi, không phải quấy rầy đến nhà tẩu đang ăn cơm đi, chúng ta về

trước, một hồi lại đến."

Vương Thạch thị cười vỗ mông Tằng Tử Phu một cái nói: "Tìm đánh hả, nói gì quấy rầy hay không, đều đã ăn xong

rồi, nhanh vào nhà đi." Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc liếc nhìn nhau,

liền đi theo Vương Thạch thị vào phòng. Thạch Lai Phúc mở miệng nói tới

mục đích cùng lão Vương ca, chỉ thấy lão Vương ca hút tẩu thuốc lá rời:

"Con lừa phải tìm người quen mua, thôn nhà mẹ đẻ của chị dâu ngươi có

nhà chuyên môn nuôi con lừa, một hồi ta đánh xe mang bọn ngươi đi qua,

giá tiền còn có thể tiện nghi rất nhiều so với trong thành. Nhưng mà

việc này không thể nói toạt ra, trong nghề có quy củ trong đó, nhiều hơn lão ca cũng không nói với các ngươi, dù sao chúng ta đều là người hiểu

biết."

Tằng Tử Phu vừa nghe lời này xong, trong nội tâm có tính

toán nhỏ, nếu có thể tốn một nửa tiền, có thể mua gỗ thô có chất gỗ tốt

hơn, cũng sẽ không vượt qua dự tính của mình, liền cười hỏi: "Vương ca,

như vậy có thể mang đến phiền toái gì cho bên ca hay không?"

Vương Thạch thị xoa xoa tay vào phòng: "Gì mà phiền toái hay không phiền

toái, tính tình một nhà muội tử các ngươi chúng ta còn lo lắng sao?

Nhưng mà, Phúc tử, Nhị đệ bên kia của ngươi vẫn là nên giấu diếm đi."

Thạch Lai Phúc vội vàng tiếp lời: "Chị dâu yên tâm, không riêng Nhị đệ của

ta, nương của ta ta cũng không nói." Vương Thạch thị nghe xong coi như

là yên lòng nói: "Đó là nhà nhị cữu (cậu hai)của ta, bọn họ chuyên môn

nuôi lừa, cũng có con đường đặc biệt đưa ra ngoài, đều có quy củ, không

thể tự một mình mình bán, nếu không truyền đi thì việc này liền không

làm được nữa!" Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc gật đầu nói hiểu.

Lão Vương ca tắt thuốc lá rời nói: "Ta thay bộ y phục rồi đi thôi, như vậy

giữa trưa còn kịp vào thành cho hai người các ngươi kéo chút gỗ thô trở

về." Hai người Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc tạ ơn lão Vương ca đi ra

cửa ra vào chờ.

Mua lừa rất là thuận lợi, lại có lão Vương ca

giúp đỡ trấn giữ, mới tốn hai lượng bạc liền mua được con lừa cường

tráng. Đến trong thành, lão Vương ca quen thuộc mang theo hai người Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc đến tiệm gỗ thô ở ngoại ô Thành Tây. Tằng Tử

Phu cắn răng mua Liễu Thuỷ Khúc, tốn trọn vẹn một lượng hai bạc, Tằng Tử Phu cân nhắc một chút, lại đi của hàng của Lệ đại nương, cắt mười lăm

thước vải bông sậm màu. Lại cắt năm thước vải bông màu xanh đậm, mua

mười cân bông, vải bố vừa tiện nghi vừa rắn chắc. Tằng Tử Phu nghĩ về

sau làm xong xe lừa, may vải bố rồi nhét bông, bao bốn phía làm đệm ở

đáy xe ngồi cũng thoải mái.

Lại để cho Thạch Lai Phúc đi ‘Hoa Quế Hương’ mua hai cân kẹo, chờ trở về thôn phân cho bọn nhỏ. Thạch Lai

Phúc xách kẹo đến bên người Tằng Tử Phu nhỏ giọng nói: "Nương tử, nếu

không ta đi chuẩn bị rượu ngon? Hiện tại trời cũng không ấm áp, Vương ca vội vàng đi theo giúp chúng ta."

Tằng Tử Phu bừng tỉnh hiểu ra:

"Nhìn đầu óc ta đây, cũng là chàng cẩn thận hơn, ta đều đã quên chuyện

này rồi, đừng tiếc dùng tiền. Nếu không thì mua hai bình nữ nhi hồng đi, lát nữa cắt một cân thịt heo, buổi tối ta ở nhà làm chút đồ ăn mời cả

nhà Vương ca tới ăn cơm, còn có, mua chút điểm tâm tiểu hài tử thích

ăn."

Trên đường về nhà, Thạch Lai Phúc để cho Tằng Tử Phu cỡi

lừa, mình thì dắt đi chậm ở phía trước. Lão Vương ca một người đánh xe

lừa, cười nói: "Nhìn xem kìa, chưa thấy qua người nào thương vợ như

ngươi vậy." Vừa nghe lời này, Tằng Tử Phu đỏ mặt, Thạch Lai Phúc cười

ngây ngô nói: "Vương ca, ca đối với chị dâu cũng không phải như vậy

sao?" Trên đường đi trêu chọc nói giỡn, ba người vô cùng cao hứng trở về nhà.

Đến cửa thôn, Thạch Lai Phúc cười chào hỏi cùng những người quen biết, trên đường đi tiếp thu ánh mắt hâm mộ ghen tị, bên tai nghe

lời nói bàn tán của mọi người,Thạch Lai Phúc ưỡn ngực, càng tỏ ra đắc ý, Tằng Tử Phu bất đắc dĩ lắc đầu.

"Đó là Phúc tử à? Nhìn xem hiện tại cuộc sống gia đình của hắn trôi qua tạm ổn, đều mua được con lừa."

"Ngươi nhìn trên xe lừa Vương đại ca đang kéo không phải đều là gỗ thô sao? Bao lớn bao nhỏ, nhất định là muốn làm xe lừa "

"Ơ, tốn không ít bạc nhỉ? Không có bốn năm lượng bạc, sao có thể mua được

những thứ này, năm gần đây Phúc tử thật đúng là xuân phong đắc ý ha!"

"Hừ, có gì mà giỏi chứ."

"Ngươi ghen ghét à."

"Nhưng ta nghe nói, đều là nương tử xinh đẹp của hắn mang đến phúc khí, lão

Thạch gia thì bởi vì như vậy mới cầu hôn. Nếu không, dùng điều kiện nhà

lão Thạch, cũng sẽ không đi tìm cô nương thôn dưới là Tằng gia thôn, là

nhà mẹ đẻ gây trở ngại đâu." (thôn dưới: tức là thôn nghèo hơn, kém hơn)

"Thạch Lai Phúc thật là có phúc khí!"

"Nếu không thì nói đi, vị nương tử này cũng không chịu thua kém, một thai

hai đứa bé, nam nữ sống đầy đủ, bộ dạng lại xinh đẹp như vậy. Tiểu thư

trong thành lớn lên so ra còn kém."

Tằng Tử Phu nghe lời bàn tán

linh linh, trong lòng vẫn có chút đắc ý, chỉ là sẽ không biểu hiện ra

ngoài giống như Thạch Lai Phúc vậy, vậy không có tiền đồ. Tằng Tử Phu

cười cười, cuộc sống sau này nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt, cũng

không biết cha bên kia làm xe nôi thế nào. Nếu làm tốt sinh ý này, chắc

hẳn cũng sẽ không kém hơn so với Nguyệt sự thư nhỉ? Cũng may lúc trước

mình lưu lại tâm nhãn, bám vào Trần ma ma, nhờ bà chuyển lời cho Trần

tiểu thư hẳn là không có vấn đề quá lớn.

Đến nhà, Thạch Lai Qúy

và Thạch Thúy Cúc đi ra giúp đỡ Tằng Tử Phu khuân đồ, gỗ thô vẫn để lại

trên xe lừa lão Vương. Dù sao sáng mai cũng phải lôi kéo đi nhà mẹ đẻ.

Trong mắt Thạch Thúy Cúc lộ ra thần sắc hâm mộ, tuy Thạch Lai Qúy thấy

vậy cũng chưa nói gì khác, nhưng mà đối với việc ca ca mình có thể mua

được xe lừa, cũng muốn quy công cho đại tẩu. Trong nội tâm lại nghĩ, đều là hai huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, vì sao chuyện tốt gì cũng để cho

đại ca của mình chiếm, nếu đổi thành chính mình cưới đại tẩu, vậy bây

giờ mình cũng có xe lừa.

Thạch Lai Qúy nhanh chóng lắc lắc đầu,

vụиɠ ŧяộʍ vả miệng mình một cái, mình đang nghĩ vớ vẩn gì? Đó là đại ca ruột của mình, đó là đại tẩu của mình, ai! Đều tại Vương Lan cả, nếu

không mình cũng có thể mua được xe lừa rồi, quay đầu lại nhìn nương tử

của mình. Tuy rằng xinh đẹp hơn nhiều so với lúc trước, nhưng mà vừa

đứng bên người đại tẩu...... thật sự là không nhìn được! Thôi, hiện tại sống thực tế thôi!

Tằng Tử Phu phân chia kẹo cho bọn nhỏ vây quanh ở cửa nhà, rồi vào phòng bếp bận việc. Sau khi làm cơm xong để

cho Thạch Lai Phúc đi mời ba người nhà lão Vương tới, Vương Thạch thị

nhìn thức ăn phong phú cả bàn cười nói: "Muội tử, sao khách khí như vậy! Thím, chúng ta quấy rầy rồi."

Thạch Lý thị vội vàng khoát tay

cười nói: "Nói gì đâu rồi, ở nhà thím hãy xem như là nhà mình, lại nói,

các ngươi cũng giúp đỡ không ít cho vợ chồng Phúc tử, thím còn không có

cám ơn ngươi đâu, mau ăn đi!"

Bởi vì, Tằng Tử Phu mời ba người

nhà lão Vương, cũng không ngại nhiều thêm hai đôi đũa, nên cũng mời

Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy tới. Thạch Thúy Cúc có chút ê ẩm nhìn

thịt kho tàu trên bàn, đã hai tháng nàng ta không có nếm qua tí xíu thức ăn mặn rồi, hâm mộ nhìn qua Tằng Tử Phu. Đối với biểu cảm của Thạch

Thúy Cúc, Tằng Tử Phu nhíu mày nói: "Thúy Cúc, ăn đi, thất thần nghĩ gì

thế?"

"Đại tẩu, nhà của tẩu trôi qua thật là phát đạt." Sau khi

Thạch Thúy Cúc nói ra những lời không có đầu óc này, trên bàn tĩnh lặng...... Thạch Lai Qúy có chút xấu hổ, Thạch Thúy Cúc cũng biết mình

nói sai, thật cẩn thận nhìn Tằng Tử Phu và Thạch Lý thị. Thấy sắc mặt

hai người cũng không quá quan tâm lắm, ủy khuất cúi đầu xuống...... Thạch Lai Phúc thấy vậy chọt Thạch Lai Qúy, lại vừa kéo mấy đứa Tiểu

Bùn đang hưng phấn ra, xem như tiếp nhận cái này.

Ăn cơm tối

xong, Thạch Lai Phúc đơn giản kín đáo đưa cho lão Vương ca một vò nữ nhi hồng, lão Vương ca thật sự là thoái thác không xong, lại là người tham

rượu liền thuận theo thu nhận. Thạch Thúy Cúc không có về hậu viện, giúp đỡ Tằng Tử Phu thu thập bát đũa, mím môi nói: "Đại tẩu, vừa rồi không

phải ta cố tình."

Tằng Tử Phu cười cười nói: "Vừa rồi chuyện gì?

Ta đều đã quên." Thạch Thúy Cúc thấy vậy trong lòng thoáng thả lỏng, mở

miệng nói: "Đại tẩu, nói thật, thật sự ta là hâm mộ sinh kế của tẩu và

đại ca, thật sự phát đạt, không sợ tẩu chê cười, chúng ta đã hơn hai

tháng không có chút thức ăn mặn nào rồi, hôm nay vẫn là lấy phúc của tẩu mới được ăn thịt."

Nghe xong lời này, Tằng Tử Phu thở dài: "Thúy Cúc, cuộc sống đều là mỗi người tự mình trải qua, tẩu biết rõ ngươi là

một người am hiểu, hãy cùng Nhị đệ sống qua ngày tốt lành." Cũng không

nói chuyện các ngươi thiếu hay không thiếu bạc, thu hoạch trong ruộng

nhất định là đủ cho hai người bọn họ sinh sống rồi. Hơn nữa Thạch Lai

Phúc còn gặp mình lấy năm trăm văn tiền, nói là Nhị đệ mượn, không muốn

để cho mình biết.

Thạch Thúy Cúc thấy Tằng Tử Phu nói như vậy,

cũng không biết mình nên mở miệng như thế nào, dừng một chút nói: "Đại

tẩu, không biết tiền riêng của tẩu có dư không, có thể trước cho ta mượn chút ít hay không, sắp đến cuối năm, ta cùng Qúy ca thật sự là túng

quẫn." Nhìn vẻ mặt đáng thương của Thạch Thúy Cúc, trong nội tâm Tằng Tử Phu hôn mê chóng mặt vì tức giận.

Vốn nếu như Thạch Thúy Cúc

trực tiếp mở miệng vay tiền, nàng nhất định là sẽ cho mượn, nói là mượn

nhưng nói trắng ra là chính là cho. Nhưng mà có điều Thạch Lai Qúyvà

Thạch Lai Phúc là huynh đệ ruột, Thạch Lý thị lại còn khoẻ mạnh, mà lúc

này Thạch Thúy Cúc lại nói ra tiền riêng, nếu để cho Thạch Lý thị hiểu

lầm, chắc hẳn mình lại phải vất vả một phen, liền lạnh lùng nói: "Thời

gian trước, đại ca ngươi không phải đưa qua cho Nhị đệ năm trăm văn sao? Hai người các ngươi còn chưa đủ sao? Không phải đại tẩu không giúp

ngươi, ngươi cũng biết, ta và đại ca ngươi vừa mua xe lừa, phải tốn bốn

năm lượng bạc rồi. Trong nhà cũng không giàu có gì, huống hồ, còn có

nương và ba đứa bé nữa, thời điểm lễ mừng năm mới, dù sao đều là đến bên này chúng ta cùng nhau qua, năm nay cũng như vậy đi."

Thấy Thạch Thúy Cúc há to miệng, cũng không lên tiếng, trong lòng Tằng Tử Phu thở

dài, lòng người không thiếu rắn nuốt voi? Qua một lát, đều thu dọn mọi

thứ sạch sẽ, Thạch Thúy Cúc đột nhiên giữ chặt Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, ta mở miệng hỏi tẩu chuyện mượn tiền, có thể không nói cho Qúy ca biết hay không, Qúy ca là nam nhân, da mặt mỏng...... Cho nên......"

Tằng Tử Phu nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Thạch Thúy Cúc, nhíu mày, cảm

thấy sáng tỏ! Thạch Lai Qúy không biết rõ chuyện Thạch Thúy Cúc muốn

mượn tiền bạc! Cũng không vạch trần Thạch Thúy Cúc, chỉ là gật gật đầu,

liền xoay người trở về nhà.

Buổi tối nói với Thạch Lai Phúc

chuyện Thạch Thúy Cúc vay tiền, Thạch Lai Phúc nghe xong nhíu mày nói:

"Nương tử, nàng thật tốt, trước đây ta lại không cảm thấy gì, nàng vừa

nói, ta thấy mấy ngày nay hình như Nhị đệ muội luôn không có việc gì

cũng sẽ sang bên này chúng ta đi dạo, ánh mắt nhìn người cũng thay đổi." Tằng Tử Phu thở dài: "Việc này, mặc dù chúng ta nghĩ như vậy, không

biết thật sự có phải là Nhị đệ da mặt mỏng không, chàng cũng đừng nói

với Nhị đệ, mấy ngày này tốt xấu gì chúng ta cứ bình thản đi, chớ vì

chút chuyện này lại ồn ào."

"Nương tử, ta nào có ngu như vậy?

Thật sự không được, từ nay về sau có biện pháp buôn bán gì, có mang theo bọn Nhị đệ?" Tằng Tử Phu liền vội vàng lắc đầu nói: "Phúc ca, không

phải ta không dung nạp được cho bọn họ, vốn ta nghĩ Thúy Cúc là đáng

tin cậy, không có gì thì chúng ta mang theo bọn họ cùng nhau làm ăn. Chỉ là hai chuyện xảy ra hai ngày nay làm cho trong nội tâm của ta thấy

không ổn rồi, nhất là phương diện tiền bạc, đều nói anh em ruột cũng

phải rõ ràng. Có bao nhiêu nhà bởi vì việc kết phường buôn bán ầm ĩ đến

phụ tử bất hòa, huynh đệ không nhận. Dù sao chúng ta ở không xa, nếu Nhị đệ bên kia thật sự có yêu cầu, chúng ta có thể giúp đỡ mà?"

Thạch Lai Phúc gật gật đầu nói: "Nương tử, ta thật đúng là không suy nghĩ

thấu đáo như nàng, lại vừa nói xong chính mình không ngốc, tiếp thu ha

ha ha." Thạch Lai Phúc cười ngây ngô gãi gãi cái ót. Tằng Tử Phu liếc

mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Cười ngây ngô cái gì đâu, còn không thổi nến...... Ngủ đi!" Thạch Lai Phúc cười hì hì nhích tới: "Nương tử, ta

không thổi nến được không? Hử?"

"Nhanh lên, nếu không hôm nay

chàng lăn ra đất ngủ! Tự mình nhìn mà làm." Thạch Lai Phúc vạn phần

không tình nguyện xuống giường, thậm chí bước một bước ngoái đầu một

cái, nhưng mà Tằng Tử Phu kiên quyết không thỏa hiệp...... Ai, sao

trong nội tâm nương tử nghĩ vậy, có gì kinh khủng xấu hổ chứ......

Ai......