Chương 23: Đại kế kiếm tiền

Những ngày tiếp theo, cuối cùng vẫn bình an vô sự trôi qua. Vương Lan vội vàng tẩm bổ thân

thể cho mình. Thể trọng thẳng tắp tăng lên, nhưng bụng cũng không thấy

lớn hơn bao nhiêu. Thạch Thúy Cúc cũng không có hành động tiểu tâm tư gì nữa. Trong mấy ngày này Tằng Tử Phu ngoại trừ đã làm xong quần áo cho

Thạch Lý thị, cũng lấy quần áo của mình ra làm. Dù sao cũng sắp tới

tháng năm, trời nóng nực cũng nên mặc áo đơn rồi.

Nhưng mà, Tằng

Tử Phu thật sự không nỡ dùng vải Thạch Lai Phúc mua cho nàng làm thành

‘quần áo bà bầu’. Cũng may Tằng Tử Phu rất biết chăm sóc cho mình,

phương diện ăn uống cũng phi thường khoa học, mỗi ngày cũng sẽ làm chút

ít vận động thích hợp cho phụ nữ có thai. Ngoại trừ bụng hơi lớn ra, chỗ khác cũng không còn dư thịt béo gì, cho nên quần áo mới vẫn là làm dựa

theo thân mình lúc ban đầu. Chỉ cần không thu eo, nghĩ sau khi sinh hài

tử xong hông mình vẫn còn có chút béo phì. Chờ sau này gầy xuống lại thu hẹp eo cũng không muộn.

Đối với nửa thước vải bố còn dư lại,

Tằng Tử Phu cũng không có lãng phí, trực tiếp làm một bộ y phục trẻ con, nghĩ tới chờ hài tử sau khi sinh ra, mặc trang phục mẹ con, Tằng Tử Phu không tự giác lại nhếch miệng lên.

Thật sự là người so với

người giận điên người! Vương Lan thấy vẻ mặt hạnh phúc của Tằng Tử Phu,

nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn trên mặt lộ ra phấn hồng, dáng người ngoại

trừ bụng lớn, những địa phương khác cũng không có biến hóa gì. Nếu chỉ

nhìn từ sau lưng, tuyệt đối không giống là phụ nữ có thai.

Nhìn

nhìn lại chính mình, bụng không thấy lớn bao nhiêu, nhưng cằm đôi cũng

hiện ra, trên mặt cũng có vết chàm rồi...... Dáng người rất là mập mạp! Hai ngày này Thạch Lai Qúy mặc cho mình náo loạn, đều ngủ ở trong

phòng tiểu tiện chân kia.

Vốn Tằng Tử Phu cũng không muốn quan

tâm Vương Lan, chỉ là ánh mắt Vương Lan lại quá mức cường đại, Tằng Tử

Phu thở dài: "Nhị đệ muội, có việc?"

Vương Lan nhếch miệng: "Chị

dâu nói gì chứ, ta nào có chuyện gì. Nhưng mà chị dâu, cái bụng này của

ngươi thấy thế nào cũng không giống như là bộ dạng mang thai sáu tháng

vậy, ngược lại giống như sắp sinh......"

Thạch Lý thị vừa

vặn đi đến trong sân, nghe được lời nói của Vương Lan..., cũng cẩn thận quan sát bụng của Tằng Tử Phu, trong lòng căng thẳng...... Nhưng

mà nghĩ lại, phẩm hạnh tính tình của con dâu cả như thế nào, mình còn

không rõ ràng sao? Mắt nhìn Vương Lan cũng không nói gì chỉ là hỏi vài

câu buổi trưa Tằng Tử Phu muốn ăn cái gì, để cho Thúy Cúc đi làm.

Vương Lan thấy Thạch Lý thị không để ý đến mình chỉ vào xem Tằng Tử Phu trong lòng càng không thoải mái: "Nương, hai ngày nay ta đây thân thể yếu ớt...... Nghe người ta nói cần uống chút súp đại bổ, nghe nói đại ca

sáng mai muốn vào thành, có thể hay không để cho đại ca mua chút râu

nhân sâm mang trở về?"

Thạch Lý thị nghe xong thì nhíu nhíu mày:

"Nhân sâm thì tốn bao nhiêu tiền hả!" Vương Lan cười cười: "Nương, không phải mua nhân sâm mà là mua chút râu nhân sâm cũng không cần bao nhiêu

tiền, ta cũng không ăn nhiều lắm, phỏng chừng chừng trăm văn tiền là đủ

rồi, trở về ta và đại tẩu cùng ăn."

Thạch Lý thị vừa quan sát

Tằng Tử Phu, bụng con dâu cả hơi lớn, nhưng người lại gầy teo, chắc là

dinh dưỡng đều cho hài tử rồi! Lại nhìn bụng của con dâu thứ của mình...... Một cục thịt nhìn sao cũng không giống như thiếu dinh dưỡng,

trong lòng có so sánh: "Ừ, chị dâu ngươi thật sự là nên bồi bổ, lát nữa

kêu Phúc tử đến chỗ nương lấy tiền mua cái này."

Tằng Tử Phu nhíu mày nói: "Nương, nhân sâm này phụ nữ có thai là không nên ăn!" Vương

Lan thấy Tằng Tử Phu nói như vậy không chờ Thạch Lý thị mở miệng liền

chặn miệng nói: "Đại tẩu, nương xuất tiền, cũng không phải là để cho đại ca ra!"

Tằng Tử Phu thở dài, sao đi ra phơi nắng mặt trời một

chút vẫn không thể sống yên ổn vậy? "Nhị đệ muội, nhân sâm này là tiểu

nhân trong y dược! Ngươi khỏe mạnh thì nó bổ, ngươi yếu nhược thì nó khi dễ ngươi. Nữ nhân mang thai hài tử là tuyệt đối không thể dùng được,

nháo không tốt là bị chảy mất hài tử."

Thạch Lý thị vừa nghe: "A, con dâu làm sao ngươi biết thế? Nhân sâm không phải là thứ tốt đại bổ

sao? Nghe nói còn có thể cứu mạng mà!" Tằng Tử Phu cười cười nói:

"Nương, nhân sâm là đại bổ, nhưng nữ tử chúng ta vốn là thuần âm, cho

nên chịu không được đại bổ!" Thạch Lý thị nghe xong cũng hiểu được có

đạo lý, cũng không nhắc chuyện này. Một bên Vương Lan nhìn mà trong lòng rất là khó chịu trừng mắt nhìn Tằng Tử Phu liền đứng dậy tự mình trở về hậu viện.

Tằng Tử Phu có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hiện tại rốt

cục thanh tĩnh, có thể tận hứng mà phơi nắng mặt trời rồi! Dù sao Tằng

Tử Phu ở hiện đại là y tá, lúc còn nhỏ lại cùng ông nội học qua trung y, tuy học không tinh thông nhưng dược lý cơ bản vẫn hiểu được. Thực tế

Tằng Tử Phu rất là thích ăn, đối với dược thiện và phương diện ăn uống

chữa bệnh là học nhiều nhất, thấy bộ dáng của Vương Lan cũng biết là bổ

quá hỏng người. Nói quá lời, vừa không chú trọng vận động, chắc hẳn thời điểm sinh sản sẽ vất vả nhiều hơn, về phần hài tử trong bụng, Tằng Tử

Phu thở dài...... Phỏng chừng sinh ra được thì thân thể cũng yếu

kém!

Tằng Tử Phu cũng có nghĩ qua thầm nhắc vài câu chỉ điểm, suy cho cùng mặc dù nàng và Vương Lan có chút không hợp, nhưng hài tử là vô tội, hiện tại chính nàng vừa mang hài tử, đúng là thời kì tình thương

của mẹ tràn lan...... Nhưng mà nhiều lần nàng vừa mở miệng, Vương

Lan giống như cho rằng nàng muốn hại đứa bé trong bụng của nàng ta vậy,

càng không cho nàng ta làm cái gì thì nàng ta lại càng làm cái đó. Tằng

Tử Phu thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, thôi...... Tùy nàng ta

thôi! Mình cũng không phải chúa cứu thế!

Buổi tối, Tằng Tử Phu ở

trong phòng làm cái yếm nhỏ cho hài tử, sau khi Thạch Lai Phúc đi vào

nói: "Vợ, cho ta hai trăm văn được không?" Tằng Tử Phu ngẩng đầu, thở

dài: "Nhị đệ bên kia?" Thạch Lai Phúc có chút áy náy gật gật đầu: "Chúng ta đủ bạc không? Nhị đệ vốn không có dư, giờ lại thêm một người...... Nói là Nhị đệ muội muốn bổ thân thể...... Ăn râu nhân sâm, cho

nên ta liền đáp ứng, vợ nàng đừng mất hứng!"

Tằng Tử Phu cười

nói: "Chàng đoán mò cái gì đó? Chỉ là đồ chơi nhân sâm này đối thân thể

phụ nữ có thai thật không tốt, buổi trưa ta cũng đã nói rồi, không nghĩ

tới Nhị đệ muội không nghe khuyên bảo như vậy, ngươi kêu Nhị đệ tới, ta

đưa cho hắn."

Thạch Lai Phúc gật gật đầu, không lâu sau Thạch Lai Qúy theo sau lưng Thạch Lai Phúc đi đến, trên mặt có chút lúng lúng.

Tằng Tử Phu thấy vậy cười cười nói: "Nhị đệ, không phải là chị dâu nói

đệ, cả ngày chị dâu đều ở nhà, đệ cần dùng tiền sao không trực tiếp nói

với chị dâu? Huyên náo giống như chị dâu keo kiệt lắm vậy!" Thạch Lai

Phúc cũng nói giúp vào: "Về sau có cần cái gì, trực tiếp gặp chị dâu

ngươi nói, đừng phân biệt!" Trên mặt Thạch Lai Qúy có chút mất tự nhiên

cười cười.

Tằng Tử Phu đưa cho Thạch Lai Qúy hai chuỗi tiền đồng: "Tiền này đệ cầm đi, chị dâu cũng không cần đệ trả lại, tiền này dùng

để làm gì ca của đệ cũng đã nói với chị dâu. Nhưng mà, chị dâu lập lại

lần nữa, có nghe hay không cũng tùy đệ, phụ nữ có thai không thể ăn nhân sâm! Tuy ngày mai ca của đệ vào thành, nhưng nhân sâm này nhất định ca

của đệ sẽ không mua giúp, nếu đệ nhất định phải mua thì tự mình đi! Chị

dâu không thể để cho ca của đệ tự mình làm chuyện có hại cho các đệ!"

Thạch Lai Qúy thấy đại tẩu của mình nói như vậy, cũng hiểu được không giống

như lời nói của Vương Lan sợ chiếm tiện nghi gì đó...... không muốn thấy nàng ta tốt. Nhưng bên kia Vương Lan lại nháo, nhân sâm lại quý

giá, dùng một phần nhỏ chắc cũng không có hại, cười nhận tiền nói:

"Được, vừa vặn sáng mai đệ đi theo đại ca cùng nhau vào thành, cắt khối

vải, Cúc nhi nói muốn làm quần áo cho hài tử."

Tằng Tử Phu thấy

Thạch Lai Qúy không để trong lòng, cũng không khuyên nữa, dù sao những

gì cần làm mình đều làm rồi. "Thúy Cúc là cô nương tốt, nói thật ra có

mấy nữ nhân có thể cam tâm tình nguyện cùng những nữ nhân khác cùng

hưởng một người nam nhân chứ. Về sau đệ cũng không nên thua thiệt Thúy

Cúc."

Thạch Lai Qúy có chút ngại ngùng gãi gãi cái ót, động tác

này nhìn rất giống Thạch Lai Phúc. Tằng Tử Phu nhìn Thạch Lai Phúc cười

cười, Thạch Lai Qúy lại hàn huyên vài câu liền trở về sân nhỏ nhà mình.

Lúc Thạch Lai Phúc đóng cửa ở phía sau, Tằng Tử Phu lấy hộp gỗ ra đếm tổng

cộng sáu lượng bạc. Ở hiện đại chính là sáu ngàn đồng. Tại niên đại này

nhưng lại có thể chống đỡ qua được sáu vạn đồng hiện đại. Ở nông thôn

nếu nhà ai có sáu lượng bạc, đây chính là gia đình thường thường bậc

trung. Tuyệt đối có thể so sánh được với của cải dân chúng bình thường

trong thành rồi!

Lấy ra ba xuyến tiền đồng đưa cho Thạch Lai

Phúc: "Tiền đưa Nhị đệ kia, ta sẽ không muốn lấy lại, nếu Nhị đệ cho

chàng liền nhận lấy, tiền này chàng cứ cầm đi, sáng mai vào thành cắt

mười thước vải bông trắng trở về, ba cân bông, còn có, đi hiệu thuốc mua chút ít cây ích mẫu. À cắt một thước tơ lụa tốt nhất, phải màu sắc có

chút không khí vui mừng. Ta đã nói cùng với Vương tẩu tử, lúc đi mua vải lẻ để cho nàng ta chọn ba bao, nếu gặp phải vải có chất liệu tốt thì

cắt hai thước làm quần áo cho hài tử dùng, lại mua thêm một vài cuộn chỉ trở về."

Mặc dù Thạch Lai Phúc hiếu kỳ Tằng Tử Phu mua vải trắng làm gì, nhưng cũng không có hỏi, dù sao nàng dâu của mình nhất định có

chỗ cần dùng. Kỳ thật Tằng Tử Phu đối với việc ở đây không có ‘băng vệ

sinh’ phải dùng giấy bản và dây nịt thật sự là khó chịu muốn chết. Tình

cờ đúng lúc nhớ tới trước kia có xem một tiểu thuyết xuyên việt, kể

chuyện nữ chủ làm băng vệ sinh kiếm tiền. Tằng Tử Phu bèn suy nghĩ, cảm

thấy biện pháp này có thể được, dân chúng bình thường nhất định là không dùng nổi, nhưng mà trong thành có không ít thiên kim tiểu thư, phu nhân nhà giàu. Hẳn là có thể kiếm được một khoản lợi nhuận.

Nhận lấy

tiền nói: "Yên tâm đi vợ, tuyệt đối không quên được...... sáng mai

ta cùng Vương ca bọn họ đi sớm một chút để chiếm vị trí tốt, vợ, nàng

làm đồ trang sức lại đẹp mắt, khẳng định bán được giá tiền tốt nhất."

Tằng Tử Phu cười cười nói: "Ai...... Nếu không phải bụng ta bất

tiện, thực muốn đi cùng với chàng, để cho chàng một Đại lão gia lại bán

đồ dùng của cô nương."

Thạch Lai Phúc cười nói: "Vậy có là gì,

không phải cũng có Vương tẩu tử sao? Hắc hắc......" Tằng Tử Phu

trừng mắt nhìn Thạch Lai Phúc nói: "Sẽ không xấu hổ sao? Sẽ không không

thẹn thùng sao?" "Có gì phải xấu hổ chứ, cũng không phải bán cái yếm của nữ nhân, hoa cài đầu thì có gì phải thẹn thùng!"

Tằng Tử Phu

vươn tay, chỉ vào trán Thạch Lai Phúc nói: "Ngươi thật không biết xấu

hổ...... Còn cái yếm nữ nhân!" Thạch Lai Phúc cầm bàn tay nhỏ bé

của Tằng Tử Phu, thơm một cái: "Vợ, ta không nhìn cái yếm người khác,

chỉ có yếm của vợ là thơm nhất...... vợ ơi...... Vài ngày...... ừ?"

Tằng Tử Phu đẩy Thạch Lai Phúc ra: "Ta đây bụng lớn

như vậy, chàng còn có hứng thú hả. Sáng mai chàng lại phải dậy sớm đó,

lần sau đi!" Thạch Lai Phúc tiến đến bên người Tằng Tử Phu, hai bàn tay

không an phận đã sờ lên trước ngực mềm mại của Tằng Tử Phu: "Vợ ơi, của

nàng cũng thật lớn, thật là mềm mại......" Tằng Tử Phu ưm một

tiếng...... Trên mặt có chút ửng hồng. Trong bụng thật sự là hận

thân thể của mình, từ sau lúc mang thai, thân thể nhạy cảm hơn rất

nhiều, chỉ cần Thạch Lai Phúc hơi chút trêu chọc...... nàng...... nàng liền...... Tằng Tử Phu bị ý nghĩ của mình làm cho mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.