Chương 20: Thạch gia cô nương vào cửa

Đảo mắt tới tháng ba, bụng to bốn tháng của Tằng Tử Phu cũng hơi có chút lộ ra là người mang

thai. Thạch Lai Phúc vẫn luôn rất cẩn thận đi theo sau lưng Tằng Tử Phu, sợ Tằng Tử Phu va chạm vấp ngã! Thạch Lý thị một bên chê cười Thạch Lai Phúc quá mức cẩn thận rồi, không giống một lão đàn ông, Thạch Lai Phúc

nghe chính nương mình nói những lời này, mỗi lần đều ngây ngô gãi gãi

sau gáy.

Sang xuân, ngoại trừ phải bận rộn đến chuyện Thạch Lai

Qúy lấy bình thê, còn phải bận việc trong ruộng đất. Xới đất tưới nước

gieo mầm vân vân, nhân thủ Thạch gia thật sự là không đủ, Tằng Tử Phu đã kêu Tằng Tử Cường thời điểm không vội thì tới hỗ trợ.

Tằng Tử

Cường cũng là người chịu khó, lại cùng Tằng Tử Phu cảm tình rất tốt.

Tằng Tử Phu chỉ hơi nhắc tới, vừa rạng sáng ngày hôm sau Tằng Tử Cường

liền chạy tới, nói là trước giúp đỡ Thạch Lai Phúc cày bừa xong hai mẫu

đất, còn đất nhà mình muộn hai ngày cũng không sao. Sau khi Thạch Lý thị biết được, nói thẳng nhà mẹ đẻ Tằng Tử Phu thật hiểu chuyện.

Vương Lan nghe xong trong lòng rất là khó chịu, theo lý thuyết lúc thế này nữ nhân cũng phải xuống đất làm việc. Chính là Vương Lan từ sau khi xảy

thai, thân thể cũng không dưỡng tốt, Tằng Tử Phu lại mang hài tử, Thạch

Lý thị tuổi lại lớn. Dù sao Thạch Lai Qúy sắp lấy bình thê, trên mặt

Vương Lan không có một chút ánh sáng. Bởi vậy, thật sự là không còn mặt

mũi gọi người nhà mẹ đẻ đến hỗ trợ, huống hồ nhà mẹ đẻ cũng không phải

là người ân cần. Nếu không lúc biết Thạch Lai Qúy lấy bình thê, nhà mẹ

đẻ cũng sẽ không có ai ra mặt nói chuyện cho Vương Lan.

Ngày

Thạch Thúy Cúc vào cửa, Thạch gia bày chín bàn bàn tiệc, ngụ ý thật dài

thật lâu. Theo lý thuyết lấy bình thê không cần phô trương như thế, dù

sao nói là bình thê, nhưng vào cửa muộn, vẫn là thấp hơn một đầu so với

vợ cả. Mà dù sao Thạch Thúy Cúc là cô nương bản thôn, cũng biết rõ gốc

rễ, là hoàng hoa khuê nữ! Về tình về lý vẫn không thể bạc đãi, đã nói là bình thê vậy dựa theo lúc trước Vương Lan vào cửa mà chuẩn bị giống như vậy. Vì vậy Vương Lan lại cùng Thạch Lai Qúy khóc nháo một lần, Thạch

Lai Qúy ngoại trừ an ủi, cũng không có nói gì khác. Trong lòng Thạch Lai Qúy đối Thạch Thúy Cúc vẫn còn có chút mong chờ, dù sao cũng là đàn

ông. Đều cũng có chút ít sắc tâm, lại nghĩ tới sau này mình có thể hưởng tề nhân chi phúc!

(hưởng tề nhân chi phúc: hưởng phúc được nhiều vợ)

Thạch Lai Qúy đã cảm thấy cuộc sống có hi vọng rồi, bên này Vương Lan tại

mười dặm tám thôn đều được cho là có tư sắc, tuy so ra kém đại tẩu của

mình, nhưng so với phụ nữ nhà người ta thì cũng đủ kiêu ngạo rồi. Mà

Thạch Thúy Cúc tuy lớn lên không xuất chúng, nhưng không tính là xấu,

còn là một người biết làm việc, biết rõ cách sinh hoạt. Lại là một hoa

cúc khuê nữ( xử nữ), cho nên có thể nghĩ là biết. Trong lòng Thạch Lai

Qúy tính toán nhỏ nhặt!

Thạch Thúy Cúc cưỡi con lừa lông ngắn sau khi vào cửa Thạch gia bái đường liền được đưa đến tân phòng. Bởi vì

Tằng Tử Phu mang thai, Thạch Lý thị không cho nàng đi ra ngoài hỗ trợ,

sợ nhiều người đυ.ng phải bụng. Tằng Tử Phu nghe xong cũng thành thành

thật thật ở trong phòng hỗ trợ. Thấy tân nương tử tiến vào, Tằng Tử Phu

lén lén lút lút kín đáo đưa cho Thạch Thúy Cúc một khối điểm tâm, Thạch

Lai Qúy nhất định là không thể trông cậy vào được. Chắc hẳn bây giờ còn

đang ở bên ngoài cùng mọi người đấu rượu rồi, nàng cũng hi vọng có thể

cùng Thạch Thúy Cúc làm tốt quan hệ giữa chị em bạn dâu với nhau.

Thạch Thúy Cúc thật sự rất đói bụng, tiếp nhận điểm tâm, nhỏ giọng nói rõ cám ơn. Tằng Tử Phu cười nói: "Cảm ơn cái gì, từ nay về sau chúng ta chính

là người một nhà!" Nghe xong lời này Thạch Thúy Cúc tự mình xốc lên khăn voan, vốn Tằng Tử Phu muốn ngăn, dù sao nào có tân nương tử tự mình xốc lên khăn voan chứ. Nhưng mà nhìn thấy Thạch Thúy Cúc trên mặt trắng

trắng hồng hồng ‘trang điểm tân nương bản địa’. Tằng Tử Phu quả thực lại càng hoảng sợ......

Đây là quỷ a! Vốn Thạch Thúy Cúc cũng

không phải là người có tư sắc, hơn nữa cái vẻ mặt đầy phấn này, Tằng Tử

Phu đều có thể tưởng tượng ra được, một hồi Thạch Lai Qúy xốc khăn voan

lên sẽ có biểu lộ ghét bỏ gì. Nghĩ đến Thạch Thúy Cúc cũng không dễ

dàng, liền uyển chuyển nói cho nàng cách trang điểm này không tốt lắm,

chỉ sợ Thạch Lai Qúy sẽ không vui, nếu như tin tưởng chị dâu, chị dâu

trang điểm lại cho ngươi một lần nữa.

Thạch Thúy Cúc cũng biết

chính mình lớn lên không đẹp, cách trang điểm này chính nàng nhìn cũng

cảm thấy khó coi. Năm trước nàng đã gặp qua Tằng Tử Phu, đối với hình

dáng Tằng Tử Phu trong lòng cũng hâm mộ không thôi. Cho nên trong lòng

liền sùng bái Tằng Tử Phu, nghe xong lời nói của Tằng Tử Phu..., trong

mắt khẩn cầu nhìn nàng. Dù sao nàng cũng đã gặp Vương Lan, tuy so ra kém hơn Tằng Tử Phu trước mắt, nhưng ở vùng này, vẫn là trên rất nhiều

người, còn mình lại không có tâm kế gì. Vương Lan lại là người lợi hại,

nếu Thạch Lai Qúy lại ghét bỏ mình, thật là mình không có cách nào sống

được.

Tằng Tử Phu thở dài, an ủi vỗ vỗ Thạch Thúy Cúc nói: "Tin

tưởng chị dâu!" Thạch Thúy Cúc ngoan ngoãn gật đầu, tùy theo sự sắp xếp

của Tằng Tử Phu. Tằng Tử Phu khóa kỹ cửa, đầu tiên là hao phí cả buổi

lau sạch sẽ ‘bột phấn’ trên mặt Thạch Thúy Cúc. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn

sạch sẽ của Thạch Thúy Cúc, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy được chút

ít hồng hồng, chắc là cả ngày phơi nắng ngoài trời làm việc mà ra.

Thạch Thúy Cúc có một đôi mắt to hai mí, nhìn rất có linh khí, chỉ có điều cả ngày làm bạn với bùn đất, lại làm cho ánh mắt linh hoạt cũng bị mất đi

sạch sẽ. Trong lòng Tằng Tử Phu thở dài, hình dáng Thạch Thúy Cúc nếu

đổi thành ở hiện đại, thay đổi cách ăn mặc trang điểm hài hòa nhất định

sẽ trở thành một tiểu mỹ nữ.

Dù sao Thạch Thúy Cúc vẫn chưa tới

mười tám tuổi, cho dù mỗi ngày xuống đất làm việc, nhưng làn da vẫn rất

tốt. Đây là tiền vốn của tuổi trẻ, Tằng Tử Phu không có thoa phấn lên

khuôn mặt của nàng, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ, dùng bút than mài nhọn vẽ

viền mắt cho Thạch Thúy Cúc, lập tức làm cho đôi mắt vốn có vẻ không nhỏ càng thêm có hồn rồi.

Cẩn thận đánh giá lông mi Thạch Thúy Cúc,

kỳ thật lông mày cũng không khó nhìn chỉ là có chút hỗn tạp. Tằng Tử Phu lấy ra từ bên trong bao nhỏ tùy thân một ‘cái kẹp’ nhìn không thế nào

khéo léo được. Đây là thời điểm năm trước Tằng Tử Phu để cho thợ rèn

trong thành làm ra, tốn trọn vẹn hai mươi văn tiền đó. Dù sao thứ này ở

thời đại này vẫn còn quá vô cùng nhỏ nhắn rất phí công phu mới làm ra

được, cho dù cho hai mươi văn tiền, vẻ mặt người thợ rèn vẫn là không

muốn nhận công việc này.

Tằng Tử Phu xuống tay sửa lông mày cho

Thạch Thúy Cúc, Thạch Thúy Cúc đau đến ứa ra nước mắt, Tằng Tử Phu nhìn

thấy nói thẳng: "Cũng không thể khóc lên, sẽ trôi hết trang điểm, nhịn

một chút. Về sau một tháng chị dâu tu chỉnh một lần cho ngươi thì tốt

rồi. Muốn đẹp, phải nhịn một chút. Biết không?"

Thạch Thúy Cúc

nghe xong gật gật đầu, không lâu sau Tằng Tử Phu nhìn mắt nàng có chút

phiếm hồng hài lòng cười cười. Đây là mắt chứa lệ, vừa là hình dáng chịu đựng không thể rơi nước mắt, lại còn có chút động lòng người, vừa tân

trang hình dáng lông mày tốt hơn, có vẻ Thạch Thúy Cúc càng thêm thanh

tú.

Tằng Tử Phu vừa nhanh chóng sửa sang lại tóc cho Thạch Thúy

Cúc, hai bên gò má đều cố ý để lại vài sợi tóc, lộ ra mặt Thạch Thúy Cúc càng thêm nhỏ.

Thạch Thúy Cúc nhìn chính mình trong gương đồng,

thật sự là không dám tin, cảm kích nhìn Tằng Tử Phu: "Chị dâu, có đánh

chết ta cũng không dám nghĩ đến mình cũng có thể có cái dạng này." Tằng

Tử Phu cười cười: "Ngày vui, không được nói chết biết không? Từ nay về

sau muốn được sống tốt qua ngày, Vương Lan, chắc hẳn ngươi cũng đã nghe

nói rồi, cho nên mọi sự phải cẩn thận, có nhiều thứ làm chị dâu cũng

không tiện nói nhiều với ngươi."

Thạch Thúy Cúc cảm động muốn

khóc rồi, Tằng Tử Phu vội vàng khuyên vài câu, chú ý trang điểm. Lúc này nghe được động tĩnh ngoài cửa, Tằng Tử Phu đắp lên khăn voan cho Thạch

Thúy Cúc, an ủi vỗ vỗ bả vai Thạch Thúy Cúc rồi mở cửa ra, Thạch Lai Qúy bị một đám tiểu tử vây quanh vào tân phòng.

Đến trước giường,

cầm lấy đòn cân nâng lên khăn voan của Thạch Thúy Cúc, lúc này vừa nhìn

liền có chút choáng váng, giơ tay lên vuốt vuốt hai mắt của mình, trong

lòng suy nghĩ, năm trước thời điểm thu hoạch vụ thu, còn ở trong đất

nhìn thấy nàng, sao thoáng cái liền biến dễ nhìn như vậy? Đây không phải lấy sai người chứ?

Tằng Tử Phu thấy biểu lộ của Thạch Lai Qúy,

trong lòng liền an tâm, những gì mình có thể làm, có khả năng giúp đỡ

đều đã làm xong. Từ nay về sau có thể hay không bắt lấy tâm của Thạch

Lai Qúy, chỉ có thể nhìn vào vận mệnh của Thạch Thúy Cúc rồi. Bất quá

trong lòng Tằng Tử Phu tin tưởng Thạch Thúy Cúc, dù sao cũng cô nương

thiện lương hẳn là sẽ trôi qua hạnh phúc.

Thạch Thúy Cúc có chút

không yên ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Thạch Lai Qúy liền cúi đầu rất nhanh,

mặt mũi xấu hổ đỏ bừng. Trong ánh nến chiếu rọi, có vẻ Thạch Thúy Cúc

cũng có vài phần tư sắc. Thạch Lai Qúy cảm thấy nhiệt lưu bụng dưới sôi

trào...... Nuốt nuốt nước miếng, sau khi không dễ dàng hoàn thành

mọi người đến náo hết động phòng, Thạch Lai Qúy nhịn không được liền đem Thạch Thúy Cúc ấn đến trên giường.

Dù sao cũng đã từng thành

thân, trong chuyện phòng the cũng rất thành thạo. Ngửi được mùi hương

của Thạch Thúy Cúc...... đây là hương vị đặc thù chỉ nữ nhân mới

có, trong nội tâm rất là thoả mãn. Không nghĩ tới Thạch gia cô nương, nữ nhân mười tám biến đổi lớn, mới ngắn ngủn thời gian không đến một năm

liền trở nên có tư sắc rồi! Tuy rằng so ra kém Vương Lan, nhưng dù sao

cũng là xử nữ, chỗ khít khao kia, mình làm, thật đúng là sảng khoái!

Điểm ấy Vương Lan tuyệt đối so ra kém hơn. Nhất là nét e lệ kia càng

khiến hắn ra sức, đây chính là không muốn đi ra! Trong nội tâm Thạch Lai Qúy rất là đắc ý......