Chương 10: Vải lẻ

Buổi tối, Thạch

Lai Phúc về đến nhà, nhìn trên ót nàng dâu của mình quấn băng gạc, rất

là sốt ruột: "Nàng làm sao?" Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc trở về, đột nhiên trong lòng cảm thấy rất ủy khuất, liền khóc lên. Thạch Lai Phúc

thấy vậy, càng gấp gáp! Buổi sáng lúc mình đi còn khá tốt mà, làm sao

lại biến như vậy?

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mình là

một người đàn ông cũng không biết nên dỗ dành như thế nào, liền ôm Tằng

Tử Phu luôn miệng nói đừng khóc, đừng khóc. Nàng khóc thì trong lòng ta

khó chịu, v.v. Con người vào thời điểm bị ủy khuất, người bên cạnh không nói gì thì khóc một hồi cũng trôi qua, sẽ không sao nữa. Chỉ sợ càng

khuyên lại càng thấy được ủy khuất của mình. Tằng Tử Phu cũng vậy, nghe

Thạch Lai Phúc nói..., nước mắt chảy càng dữ tợn!

Thạch Lai Phúc

thấy vậy càng luống cuống tay chân nói: "Nàng dâu đừng khóc, nếu không,

nếu không ta với nàng cùng khóc." Lời nói ngốc ngốc, Tằng Tử Phu vừa

nghe xì một tiếng nở nụ cười, ngượng ngùng đánh l*иg ngực Thạch Lai

Phúc: "Trách chàng, trách chàng, thì trách chàng! Chàng không ở nhà, để

cho ta bị người khi dễ."

Thạch Lai Phúc phối hợp nói: "Ừ, ừ,

trách ta! Ta xấu! Nàng dâu mất hứng, trong lòng ủy khuất đánh ta là

được, nhưng ngàn vạn đừng khóc nữa. Bị thương con mắt ta đau lòng, rốt

cuộc là chuyện gì xảy ra? Nói cho ta nghe."

Tằng Tử Phu đứt quãng thuật lại một lần chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Thạch Lai Phúc vừa

nghe liền nổi giận. Nắm chặt nắm tay muốn đi tìm Vương Lan tính sổ. Dám

nói nàng dâu của mình trộm hán tử, bức bách vợ của mình phải tự sát, vạn nhất thực xảy ra chuyện gì, vậy phải làm sao bây giờ!

Tằng Tử

Phu vội vàng níu Thạch Lai Phúc lại: "Phúc ca, không sao rồi, hơn nữa

nàng cũng nhận được trừng phạt. Nếu thật để cho Nhị đệ cưới bình thê

chắc hẳn nàng sẽ không còn thời gian sống thoải mái rồi, cũng không còn

thời gian tìm chúng ta phiền toái."

Thạch Lai Phúc thở dài, ôm

Tằng Tử Phu nhẹ nhàng mà sờ lên trán Tằng Tử Phu: "Vợ, còn đau không?

Trách ta không có chiếu cố tốt cho nàng." Tằng Tử Phu hạnh phúc lắc đầu: "Không đau, chỉ rách da một chút!" Thạch Lai Phúc thấy nàng dâu nói như vậy, trong lòng càng cảm thấy thực xin lỗi nàng dâu mình. "Vợ, từ nay

về sau chúng ta tự sống cuộc sống của mình, về sau ta sẽ đi nói với lão

Nhị, để cho hắn quản kỹ Vương Lan, không cho nàng đến sân nhỏ của chúng

ta."

Tằng Tử Phu gật đầu, lại ngủ luôn trong ngực Thạch Lai Phúc. Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch Lai Phúc rời giường, đến phòng bếp nhìn

thấy thức ăn chuẩn bị tốt như trước, trong nội tâm càng nói không nên

lời tư vị gì. Có thể lấy được nàng dâu như vậy, thật sự là tám đời đốt

nhang thơm.

Buổi sáng thời điểm Thạch Lý thị ăn điểm tâm, thấy

Tằng Tử Phu giống như bình thường lo trong lo ngoài, coi như là nhẹ

nhàng thở ra. Tằng Tử Phu thu thập xong bát đũa nói: "Nương, xem chừng

ngày mai có thể sẽ thêu xong, đến lúc đó người mặc thử cho con xem một

chút."

Thạch Lý thị vừa nghe lời này, trong lòng rất là thoải

mái, cũng thật lòng quan tâm tới Tằng Tử Phu: "Hôm nay đừng thêu nữa,

ngươi đυ.ng phải đầu như vậy, nghỉ ngơi cho thật tốt đi, biết không?

Nương không vội, không vội!"

Tằng Tử Phu nghe xong cười cười,

cũng không nói gì, cho gà ăn xong liền trở về phòng đóng cửa tiếp tục

thêu, đến khi con mắt mệt mỏi thì nghỉ, hết mệt mỏi lại làm một bộ quần

áo khác. Đến buổi tối, sau khi Thạch Lai Phúc trở về, nhìn Tằng Tử Phu

còn đang thêu, liền kêu Tằng Tử Phu nghỉ ngơi, Tằng Tử Phu lắc đầu: "Còn thêu lên một ống tay áo này nữa là xong. Ngày mai có thể nghỉ ngơi thật rồi."

Thạch Lai Phúc thấy vậy cũng không khuyên nữa, ngồi bên

cạnh cùng Tằng Tử Phu. Rốt cục hoàn thành một châm cuối cùng, Tằng Tử

Phu nhẹ nhàng thở ra. Nhìn Thạch Lai Phúc nói: "Đồ ăn trong phòng bếp,

chàng nhanh ăn đi, có mua rượu về không? Ngày hôm qua xảy ra chuyện như

vậy, ta cũng vậy quên hỏi."

Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Mua, để ở phòng bếp, vợ cần rượu làm gì vậy? Nếu nàng muốn uống, ngày mai ta mua

hoa quế cho nàng nhưỡng, rượu này mạnh lắm." Tằng Tử Phu cười cười, xếp

quần áo xong liền đi theo Thạch Lai Phúc đến phòng bếp, đổ nửa vò rượu

vào trong nồi, chờ đun sôi liền cầm khăn mặt mới ngâm vào, sau đó vắt

khô khăn mặt đưa cho Thạch Lai Phúc đắp tay: "Ngày rất lạnh, mới có ba

ngày, nhìn tay chàng một cái tay đi, tuy nứt da cũng không phải chuyện

lớn gì. Thế nhưng khó chịu không phải sao?

Huống chi, nếu xử lý

không tốt, mỗi năm đến lúc này đều nứt da thì hỏng. Tay đứt ruột xót,

vậy cũng rất đau. Dùng rượu mạnh đun nóng đắp tay là phương pháp xử lý

thô sơ nhưng rất có tác dụng, từ nay về sau chàng nhớ rõ buổi tối mỗi

ngày đều phải đắp, biết không?"

Thạch Lai Phúc cảm thấy ấm áp,

thì ra nàng dâu là chuẩn bị cho mình, liền ngây ngô cười gật đầu. Tằng

Tử Phu thấy vậy không nhịn được cười một tiếng đem khăn mặt đưa cho

thạch Lai Phúc nói: "Lúc rượu này bớt nóng, chàng trực tiếp ngâm ngâm

tay vào, một hồi rồi lau, rượu còn thừa thì đổ lại vào trong vò, ngày

mai còn có thể dùng nữa."

Thạch Lai Phúc gật đầu: "Vợ, khuya rồi, nàng vào nhà nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ dọn sạch, đừng mệt mỏi quá."

Tằng Tử Phu ừ một tiếng, cả ngày thêu hoa quả thực rất mệt mỏi, trở về

phòng vừa ngã đầu là ngủ ngay. Thời điểm Thạch Lai Phúc vào nhà nhìn

Tằng Tử phu ngủ say sưa cúi đầu hôn một cái, cởϊ qυầи áo ra ôm Tằng Tử

Phu vào trong ngực, một đêm này rất là ấm áp.

Ngày hôm sau, Thạch Lai Phúc như trước sáng sớm là rời đi. Dùng qua điểm tâm, Tằng Tử Phu

lấy quần áo mới ra, Thạch Lý thị yêu thích không buông tay ôm vào trong

ngực, lại không nỡ mặc. Từng tử phu thấy vậy nói: "Nương, quần áo làm

chính là để cho người mặc, nếu người yêu thích sáng mai làm xong một bộ

cho Phúc ca, con dùng khối vải làm một bộ khác cho người."

Thạch

Lý thị nghe xong, vội vàng lắc đầu nói: "Làm sao được, lúc này sắp qua

năm mới, ngươi cũng phải mặc quần áo mới không phải sao?" Tằng Tử Phu

cười cười: "Vâng, qua hết năm, nếu không bận, con làm cho nương một bộ." Thạch Lý thị cười vui vẻ gật đầu, trở lại trong phòng mặc xong quần áo, liền ra cửa!

Tằng Tử Phu thấy vậy cũng biết Thạch Lý thị đi sang hàng xóm láng giềng khoe khoang. Trở lại trong phòng, như cũ chốt cửa

lại, lấy ra y phục lão nương của mình đã may xong chỉ còn bỏ thêm bông

thôi. Dùng hết cả ngày mới làm xong, không có ý định thêu hoa phức tạp

như của Thạch Lý thị, nghĩ nghĩ, ngay ở cổ áo, ống tay áo, vạt áo thêu

lên chữ ‘thọ’, cũng tiện lợi. Bận rộn hai ngày cũng hoàn thành, cất vào

trong ngăn tủ, lấy ra vải bố màu lam bắt đầu làm quần áo cho Thạch Lai

Phúc.

Người lớn ở nhà cũng không cần thêu hoa gì, dùng thời gian

năm ngày đã làm xong ba bộ y phục. Nhìn vải vóc còn thừa lại, tâm huyết

Tằng Tử Phu dâng trào làm cho Thạch Lai Phúc một cái áo khoát ngoài ngắn tay. Chỗ viền áo thì thêu hai chữ ‘bình an’, thêu một vòng nhìn cũng

không lộ vẻ nữ tính. Nghĩ Thạch Lai Phúc mặc vào khẳng định suất khí.

Trong lòng rất là đắc ý.

Buổi tối chờ Thạch Lai Phúc trở về, Tằng Tử Phu thúc giục Thạch Lai Phúc mặc thử xem, cái áo choàng ngắn màu lam lại thêm áo khoát ngoài cộc tay, nhìn có chút giống tư thế bối lặc

Thanh triều. Nhưng bởi vì hạ thân mặc quần, cho nên cùng y phục Thanh

triều vẫn có khác biệt rất lớn. Thạch Lai Phúc mặc lên người liền không

nỡ cởi ra, luôn khen ngợi nàng dâu khéo tay. Mình là một người có phúc

khí, lúc trước cha mình không có đặt sai tên. Ý tứ ngoài lời nói kia

Thạch Lai Phúc chính là vì lấy Tằng Tử Phu.

Tằng Tử Phu nghe mà

lòng thấy ngọt ngào như mật. Vào lúc ban đêm Thạch Lai Phúc và Tằng Tử

phu lại là ôn tồn đến gần nửa đêm. Nếu không phải ngày hôm sau cần dậy

sớm đi làm, Thạch Lai Phúc chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy.

Buổi sáng, Tằng Tử Phu thức dậy lưng mỏi nhừ, nhìn vải bố màu tím nhạt trong tay. Liên tiếp nhiều ngày làm quần áo, thật sự là có điểm chán ngấy, dù sao mình vẫn còn đồ mặc. Lại nói còn một tháng nữa mới tới lễ mừng năm

mới, nên để qua một bên, mở ra hai bao vải lẻ lúc trước mua. Trong đó

không thiếu tơ lụa tốt nhất. Mặc dù nhỏ chút nhưng làm đồ trang sức thì

vẫn được.

Liền dùng vải vụn làm rất nhiều hoa cài đầu, lại cố

định trên thanh kẽm, cho tới trưa đã làm ra được hai mươi sáu đóa hoa.

Tằng Tử Phu chọn lấy một cái màu hồng đào cắm lên tóc của mình rồi ngắm

trong gương đồng. Không tệ, hiệu quả rất tốt. Xem ra lúc trước tự mình

nghĩ dùng vải vụn kiếm tiền vẫn đáng tin đây.

Hai bao lớn vải

vụn, dễ dàng làm ra được mấy trăm hoa cài đầu, mình bán một cái một văn

tiền, bán hết toàn bộ cũng được vài trăm văn tiền đây. Mua những vật này tổng cộng mới tốn 20 văn, thêm phí tổn thanh kẽm tính ra so với lợi

nhuận hoàn toàn không đáng kể.

Nghĩ vậy, Tằng Tử Phu cảm giác toàn thân đều là sức lực! Liền vùi đầu cực khổ làm.