Đấu Pháp Kỳ là một món đồ chơi của trẻ con nhà quý tộc, hoặc đệ tử tiên môn. Xưa nay vẫn được các tông môn thánh địa hoặc thế gia đại tộc sử dụng để cho đệ tử giải trí.
Món cờ này gồm một cái khay chia làm một trăm hai mươi tám ô, mỗi bên có mười sáu quân cờ, một xanh một đen. Sở dĩ gọi là cờ Đấu Pháp, là do môn này lấy cảm hứng từ câu chuyện sáng thế của Huyền Hoàng giới.
Tương truyền khi trước chưa có đất, chỉ có biển xanh mênh mông. Sau đó từ hư không xuất hiện hai vị cự thần – Cô Sơn Lẫm Lẫm, Thương Hải Mang Mang. Cô Sơn Lẫm Lẫm thấy biển nước mênh mang quá nhàm chán, bèn dậm chân tạo đất. Thương Hải Mang Mang cho rằng Cô Sơn Lẫm Lẫm phá hoại cảnh sắc tươi đẹp, dâng nước nhấn chìm tạo vật của Cô Sơn. Hai thần đấu pháp, một dâng đất một dâng nước, cứ thế đánh nhau mãi cho đến lúc kiệt sức thì có Huyền Hoàng giới bây giờ. Cô Sơn Lẫm Lẫm hóa thành Hoàng Liên sơn, Thương Hải Mang Mang biến thành Phong Bạo hải, tiếp tục đấu pháp đến lúc biển cạn đá mòn, thiên hoang địa vẫn mới thôi.
Truyền thuyết này là thật hay giả không ai biết cả, song Đấu Pháp kỳ chính là dựa vào câu chuyện này mà thành.
Hai bên chấp cờ, một phe gọi Thương Hải, một phe gọi là Cô Sơn, dùng mười sáu quân cờ tranh giành một trăm hai mươi tám ô. Đến lúc một bên không còn quân nào để đi, hoặc ai chiếm được nhiều ô hơn khi hết thời gian thì người đó thắng.
Thế nhưng, môn cờ này không đơn giản như thế.
Trên bàn cờ chia làm mười hai tháng, cũng tương ứng với thời gian chơi. Sau khi tháng mười hai kết thúc, ván cờ chấm dứt.
Mười sáu quân cờ lại bao gồm sáu lính, bốn kỵ, ba tướng, hai soái, một vua. Mỗi khi đặt quân xuống, đều sẽ ăn được một số “ô” nhất định trên bàn cờ. Lính ăn được ít nhất, vua ăn được nhiều nhất.
Bàn cờ lại do trận pháp biến hóa khống chế, tùy theo từng tháng mà mỗi ô lại có một ưu nhược khác nhau. Thành thử đặt quân cờ xuống ăn được bao nhiêu ô, quân nào có thể thắng quân nào, tất cả đều dựa vào biến hóa của trận pháp.
Lý Thanh Vân nghe Tạ Thiên Hoa nói một hồi, chỉ thấy đầu váng cả lên.
Cậu chàng nhớ khi xưa, lúc theo học thầy đồ ở am Bạch Hạc, cũng thỉnh thoảng được chơi cờ Đấu Pháp. Thế nhưng Lý Thanh Vân hồi ấy toàn đi bừa, lại thấy biến hóa của cờ này quá rối rắm, chẳng mấy đã chán không muốn học nữa.
Tạ Thiên Hoa lắc đầu, vỗ vai sư muội mình một cái, nói:
“Tiến lên tam sư muội, cho lão già đó một trận tơi bời hoa lá. Sư huynh sư tỷ ủng hộ muội.”
“Sư tỷ yên tâm. Nếu như sư muội thua trận này, sau này còn mặt mũi nào theo sư phụ học toán học nữa?”
Đỗ Thải Hà hít sâu, sau đó nhìn về phía Thanh Hà Tử.
Trước đây, cái vị chân nhân trẻ tuổi nhất Long Hổ sơn này từng là mục tiêu để cô nàng phấn đấu, là hình mẫu mà Đỗ Thải Hà theo đuổi.
Hiện tại, vật đổi sao dời, cô nàng đã có thể đường đường chính chính đứng trên cùng một vũ đài, so găng cao thấp với đối phương một phen. Chỉ mới nghĩ đến đây, Đỗ Thải Hà đã thấy cả người run lên, đáy mắt có một luồng chiến ý hừng hực thiêu đốt.
“Lão thất phu! Tới đây!”
“Được! Để lão phu cho tên phản đồ nhà ngươi biết, không phải học được một chút bàng môn tả đạo của hạng giá áo túi cơm bên ngoài là có thể nhảy tưng tưng trước mặt đạo gia.”
oOo
Đỗ Thải Hà được “chấp” cầm quân Cô Sơn.
Trong cờ Đấu Pháp, người cầm cờ Cô Sơn sẽ đi trước, cũng là để ám chỉ trong truyèn thuyết, cự thần Cô Sơn Lẫm Lẫm là người dâng đất lên khỏi biển vô tận trước.
Bấy giờ, hai người đã đấu hơn sáu mươi bảy nước.
Bàn cờ cũng đã chuyển sang tháng thứ bảy.
Lý Thanh Vân đứng ngoài nhìn, chỉ thấy hai bên lúc thì hạ cờ, khi thì đi quân. Trong mắt của cậu chàng, quân cờ hạ xuống khi thì ăn được sáu bảy ô, lúc thì làm mất ba bốn ô của kẻ thù. Các quân di chuyển cũng cơ hồ không có quy luật nào cả, chéo thẳng gấp khúc tùy hứng, cực kỳ hỗn loạn. Thế nhưng, có một chuyện mà người ngoài nghề như cậu chàng cũng có thể phát hiện: Thanh Hà Tử đã ăn được nhiều hơn ba quân cờ so với Đỗ Thải Hà. Số ô Thương Hải chiếm được cũng đã nhiều hơn Cô Sơn mười bảy ô.
Tam sư muội đang ở thế yếu.
Tạ Thiên Hoa thì trái lại, hết sức bình tĩnh.
Kể từ khi tam sư muội còn chưa bái Nguyễn Đông Thanh làm thầy, cô nàng đã từng chơi Đấu Pháp kỳ với Đỗ Thải Hà. Mới đầu, Tạ Thiên Hoa cao hơn một bậc.
Thế nhưng kể từ sau khi vị tam sư muội này được chân truyền “số học”, thì cơ hồ có thể hành hạ Tạ Thiên Hoa, cho dù Đỗ Thải Hà chấp bốn quân cô nàng cũng không thắng nổi.
Tạ Thiên Hoa có thể nhìn ra được tuy Thanh Hà Tử cũng không phải không có chân tài thực học, nhưng kỳ nghệ chỉ nhỉnh hơn cô nàng đôi chút mà thôi. So với Đỗ Thải Hà đã học được số học thì thua không chỉ một hai bậc. Hà huống, hắn lại còn khinh địch, nhường tiên cơ cho đối thủ.
Trong ván này, Tạ Thiên Hoa có thể nhìn ra ngay từ tháng thứ tư, Đỗ Thải Hà đã có bốn năm nước có thể kết liễu Thanh Hà Tử. Thế nhưng cô nàng lại thả cho y, để y dẫn mình một khoảng xa, kéo đến tận tháng thứ bảy.
Mà cái trước trong lòng đầy khinh thị, đương nhiên không nhận ra mình đã ba bốn bận mém thì đặt chân vào cửa tử.
Lúc này...
Thanh Hà Tử lại ăn được một quân. Lão cười phá lên, nói:
“Cũng không cần phải chơi nữa. Nhà ngươi phản bội sư môn là vì học được chút bản lĩnh này? Công phu mèo ba cẳng như vậy, xem ra cái kẻ dạy ngươi cũng chẳng qua là hạng con sâu cái kiến, phế thải vô dụng.”
“Đúng là không cần thiết chơi thêm.”
Đỗ Thải Hà cười lạnh, giơ ba ngón tay lên, nói:
“Lão còn ba nước.”
“Cái gì?”
Thanh Hà Tử trợn mắt, sau đó lại cười lạnh, chỉ cho rằng cô nàng đang cố làm ra vẻ. Trong mắt lão, lúc này Đỗ Thải Hà bại cục đã thành hình, giống như rắn bị khóa chỗ bảy tấc, có tài thánh cũng không lật được mình.
Nghĩ thế, lão bèn âm thầm vận khí, lấy đạo của bản thân hòa vào bàn cờ.
Thông thường, khi luận bàn kỳ nghệ, người tu hành sẽ chỉ chơi bình thường như người phàm, cùng lắm cũng chỉ dùng đến chân khí truyền vào con cờ, giúp chúng hóa hình cho thêm phần đặc sắc.
Hòa đạo vào bàn cờ, cũng có nghĩa là muốn lấy tính mạng của bản thân ra để đặt cược, dùng sát cuộc trên bàn cờ định sinh tử. Chấp kỳ giả không còn chơi vì phân cao thấp, luận tài nghệ, mà là dùng cuộc cờ để gϊếŧ người. Một khi sát cuộc trên bàn cờ cụ hiện, chỉ cần một bên thất bại, linh hồn sẽ lập tức lọt vào công kích của cuộc cờ. Nhẹ thì linh hồn trọng thương, hóa thành kẻ điên dại. Nặng thì linh hồn hoàn toàn bị tiêu diệt, không vào được luân hồi, vĩnh viễn không siêu sinh.
Thủ đoạn tàn nhẫn cỡ này, cho dù là người chủ tu kỳ đạo, thì cũng không tùy tiện sử dụng. Chỉ khi đối phó với kẻ có mối thù gϊếŧ cha cướp vợ, không đội trời chung gì đó, bọn họ mới hòa đạo vào cuộc cờ.
Việc làm này của Thanh Hà Tử chẳng những tàn nhẫn, mà còn bội ước...
Dù sao, chính hắn đồng ý với Tạ Thiên Hoa sẽ đấu văn, đến giữa chừng lại trở mặt, giở thủ đoạn hòa đạo muốn diệt sát linh hồn Đỗ Thải Hà.
Nếu không phải đã sớm nhìn ra tam sư muội mới là kẻ nắm đằng chuôi, có lẽ ngay lúc này Tạ Thiên Hoa đã ra tay cưỡng chế kết thúc ván cờ, sau đó mắng thẳng mặt Thanh Hà Tử là hạng người vô sỉ, bỉ ổi.
Bấy giờ, bàn cờ ngậm lấy đạo vận của Thanh Hà Tử, sát cục trên bàn cờ cũng nháy mắt hóa thành thực chất. Ba người xem cờ thoắt cái cảm thấy sát khí kinh khủng bốc lên từ bàn cờ, sau đó hiện hóa thành những cơn gió tanh nồng mùi máu, tát vào rát cả da mặt.
Gã đồng tử vội vàng hụp người, lại dùng thuật bế khí, lúc này mới thấy dễ chịu.
Lý Thanh Vân theo bản năng vung tay, lợi dụng chưởng kình thổi bạt gió tanh sang một bên. Hàng Long Thập Bát chưởng trong tay cậu chàng hoàn toàn không tuân theo lẽ thường. Sát khí từ bàn cờ giống như bị dọa sợ, không còn dám kéo đến chỗ Lý Thanh Vân nữa.
Đỗ Thải Hà cuối cùng hạ con vua xuống.
Bàn cờ dịch chuyển, ngay cả một ô lãnh địa cũng không ăn nổi.
Thanh Hà Tử thuận thế, tiến công thần tốc, ăn luôn cả quân vua của cô nàng.
Lúc này, trong tay Đỗ Thải Hà chỉ còn sót lại hai con “lính” yếu nhất.
“Xong!”
Chính lúc Thanh Hà Tử chắc mẩm sẽ thắng, chuẩn bị lấy thế cuộc tất sát trên bàn cờ oanh kích linh hồn đối thủ, để Đỗ Thải Hà hóa thành kẻ điên, thì con cờ áp chót của cô nàng rơi xuống.
Trên bàn cờ, lúc này là giữa tháng bảy.
Chỉ nghe “cạch” một cái, các quân cờ đã bị ăn mất của Đỗ Thải Hà nhao nhao bắn trở lại vào bàn cờ, chẳng những đánh văng hai tướng, hai kỵ của Thanh Hà Tử, san bằng khoảng cách về lãnh địa, còn tạo thế bao vây khóa chết cờ của lão.
Phụt!
Sát cuộc đảo ngược, Thanh Hà Tử đứng mũi chịu sào, bị chính sát khí do lão cụ hiện hóa ra đánh thẳng vào thức hải. Lão phun máu miệng, hai mắt có huyết lệ chảy xuôi. Lại nghe “rắc” một cái, dưới chân lão rơi lả tả xuống một đống ngọc thạch vỡ vụn.
Hiển nhiên, Thanh Hà Tử có đeo một loại ngọc khí bảo mệnh. Chính thứ này đã hứng thay lão một đòn phản phệ từ bàn cờ, lúc này mới khiến linh hồn lão không bị thương quá nặng.
“Yêu... yêu nữ...”
Thanh Hà Tử hoàn toàn không nhận thức chuyện hôm nay là chính mình gieo gió gặt bão. Hắn bây giờ tâm thần thụ thương, chẳng còn tâm trí đâu mà đánh cờ, bèn vung tay hất đổ cả bàn cờ xuống đất.
Sau đó, ngón tay quệt lấy lệ máu, cấp tốc vẽ lên một lá bùa trên không trung.
“Chấn!”
Thanh Hà Tử đánh quyết, đẩy lá bùa lao về phía Đỗ Thải Hà.