Buổi tối, cả nhà đang quay quần ngồi ở phòng khách xem TV.
Cửa lớn biệt thự mở ra, tức khắc bốn người bốn đôi mắt, động tác nhất trí quay người nhìn lại.
Lâm Y Y vừa nhấc đầu lên, suýt chút nữa khống chế không được lùi về sau một bước.
"Mọi ngươi làm gì vậy?"
Buông túi xuống, thay một đôi dép lê rồi đi vào.
Thím Trương đã vô cùng phần ân cần bưng cho cô một ly nước nóng.
Từ sau khi chuyện thím Trương chụp lén cô cùng Lục Tầm bị cô phát hiện ra, thím Trương phảng phất như có tật giật mình, nhìn thấy cô liền cụp mắt xuống muốn trốn tránh, kiên quyết không đối diện với cô.
Sau này cái loại chột dạ đó lại thăng cấp, biến thành nhiệt tình chu đáo hầu hạ, tỷ như bây giờ vậy......
Kỳ thật, Lâm Y Y cũng không phải quá tức giận bà.
Dù sao cũng là mệnh lệnh của Thái Hậu mà bà hầu hạ còn gì.
Lâm Bình nữ sĩ chính là chủ nhà nói một không hai, bà đã hạ lệnh, ai dám vi phạm?
Bản thân Lâm Y Y cũng không dám!
Lâm Y Y thực nể tình nhận ly nước, xong thuận thế tìm được chỗ trống trên sô pha, liền ngồi xuống bên cạnh Lâm Bình nữ sĩ.
Lâm Bình nữ sĩ liếc xéo cô một cái: "Hôm nay đi ăn cơm với cái thằng họ Lục kia chứ gì?"
Ngữ khí khinh thường lại thêm miệt thị này của bà làm Lâm Y Y bừng tỉnh nhớ tới, lúc ấy bà cũng dùng loại khẩu khí mệt chết người này gọi Mạnh Ngôn là "thằng họ Mạnh"......
Hiện tại cũng vậy, chỉ là đổi đối tượng.
Lâm Y Y lập tức ngoan ngoãn khai: "Tại hắn lúc trước cứ luôn tới nhà chúng ta ăn cơm chùa, nên con cho hắn cơ hội trả nợ thôi."
Lời này nói......
Giống như là thực sự có có chuyện như vậy.
Cố tiên sinh đột nhiên hỏi: "Tại sao không mời người ta vào ngồi nghỉ một chút?"
Đối với hành động nói chen vào của Cố tiên sinh, Lâm Bình nữ sĩ ban cho một cái nhìn xem thường.
Nhưng ngay sau đó cũng nhấc cằm ngạo mạn: "Đúng rồi, chẳng lẽ chúng ta là cọp ăn thịt người, gặp cũng không dám gặp sao?"
Trọng điểm là, bà còn chưa khảo sát thực tế đối phương đâu!
Đối với đoạn hôn nhân đầu tiên của con gái, bà vẫn luôn ôm tiếc nuối, trong lòng đương nhiên hy vọng nó có thể tìm được một đối tượng đáng tin cậy.
Huống chi, lúc trước dù ly hôn nhưng cũng đã sinh hai nhãi con, nếu đoạn hôn nhân thứ hai này lại xuất hiện tình trạng tương tự, vậy nhà bọn họ chẳng phải thành nhà trẻ?
Nhưng mà ngẫm nghĩ kỹ lại......
Nếu trong nhà nơi nơi đều có con nít chạy tới chạy lui, thật là náo nhiệt nha!
Người tới một số tuổi nhất định, liền đặc biệt khát khao sự ấm áp của gia đình, đặc biệt hy vọng trong nhà mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt.
Tưởng tượng như vậy, Lâm Bình nữ sĩ rốt cuộc cũng thả lõng người.
Bà đột nhiên có mấy lời nói thấm thía muốn nói với con gái: "Con đó, có đôi khi cũng nên buông bỏ rụt rè của phụ nữ thông thường, phải thường xuyên đi hẹn hò với bạn bè ở bên ngoài một chút, đừng âm âm u u kẻo người ta không dám tới cửa, thi triển mị lực của phụ nữ một chút đi chứ."
Có câu bà chưa nói......
Đương nhiên tốt nhất là nên gặp gỡ nhiều đàn ông tốt một chút.
Lúc trước con gái bà chính là một đứa thiếu kiến thức, mới vừa thấy cái tên họ Mạnh kia đều chân không nhấc lên nổi.
Người làm mẹ như bà cũng rầu thúi ruột.
Vẻ mặt Lâm Y Y ngơ ngác nghe lão thái thái kể chuyện bản thân như muốn lấy làm gương : "Lúc trước ba sau của con bị ta thu phục là như vậy đó, bằng không, hắn không chừng đến bây giờ còn ế nhệ thơ thẩn chơi với mấy lão già ấy chứ."
Lời này vừa dứt là một tràn ho khan không dứt của ba sau cô.
Lâm Y Y: "......"
Lâm Bình nữ sĩ, ngay từ đầu mẹ cũng không phải nói như vậy!
Lúc này, cô nhìn lướt qua Lâm Bình nữ sĩ, lại thấy tầm mắt càng lạnh lẽo hơn của thằng nhãi con nhà cô.
Thấy cô nhìn lại đây, Mạnh Dục Nhiên quay mặt đi.
Cái biểu tình khinh thường thêm ngạo mạn kia, thật không khác Lâm Bình nữ sĩ mấy.
Khó trách bọn họ là bà cháu nha, tính tình ngạo kiều có thể nói là giống nhau như đúc!
"Tiểu Nhiên nhà chúng ta cũng có ý này."
Lâm Bình nữ sĩ nói như vậy : "Để nó vì người mẹ như con mà nhọc lòng vì chung thân đại sự của con, con thấy vậy mà coi được sao ?"
Lâm Y Y chấn kinh rồi.
Thằng nhóc con nhà cô tính tình khó chịu, thấy người đàn ông nào mà nó chả chướng mắt, gặp Lục Tầm trước nay cũng chưa từng cho chút hoà nhã, nó còn có thể nhọc lòng vì chung thân đại sự của cô?
Mạnh Dục Nhiên bất đắc dĩ quay mặt đi: "Bà ngoại, con thấy mẹ con sẽ không thông suốt đâu, vẫn là đừng gả đến nhà người ta mất công thêm phiền, để mẹ con ở nhà như bây giờ cho khoẻ."
Tưởng tượng đến tương lai còn có khả năng có thêm một ba sau, nó liền cảm thấy tay ngứa ngáy muốn đánh người!
Nhưng mà, Lâm Bình nữ sĩ vừa nghe, cười càng hiền từ: "Con xem, Tiểu Nhiên nhà chúng ta quả nhiên đau lòng con."
Vẻ mặt "Con xem, ta nói có sai không"......
Hắn là ý này?
Mạnh Dục Nhiên đơ đơ khóe miệng, quyết định không để ý tới bọn họ nữa.
Trở lại phòng, móc di động ra.
Trong nhóm chat WeChat, mấy tiểu đồng bọn đang thảo luận được nghỉ quốc khánh chuẩn bị đi đâu chơi.
Cũng có người @ Mạnh Dục Nhiên.
Lúc này, Lý Việt Bân vẻ mặt đưa đám xuất hiện.
bingbang: Thấy tụi bây bàn bạc đi chơi vui sướиɠ, lòng tao đau quá! Ba tao tìm được bạn gái rồi, người phụ nữ kia nghe nói là một con cọp mẹ, cô ta còn đánh bạn trai trước bị gãy chân, đến bây giờ người còn đang nằm viện.
Kiệt ca xã hội:......
Đồ ngu không nỗ lực:......
Mọi người đều có chút không biết nên an ủi nó như thế nào.
bingbang: Xong rồi xong rồi, nếu cô ta đánh tao thì làm sao bây giờ? Tục ngữ nói, có mẹ kế liền có ba sau, tao không tin ba tao người nho nhã vậy mà đi đánh nhau với cô ta đâu.
Bạn học à, ba mày biết mày đánh giá ổng như vậy chưa?
Những người khác đều không biết nói sao.
Đồ ngu không nỗ lực: Không có đâu, mày không làm sai chuyện gì, cô ta làm sao đánh mày?
bingbang: Vậy nếu tao đã làm sai chuyện gì thì sao?
Đồ ngu không nỗ lực:......
Thôi được rồi, coi như nó chưa nói gì!
Lý Việt Bân càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng khổ sở.
Qua một lát, nó liền chọt Mạnh Dục Nhiên.
bingbang: @r, Tiểu Nhiên, người từng trải cho mày một lời khuyên, thừa dịp hiện tại mày vẫn còn là bảo bối trong lòng mẹ mày, tự mình tìm cho mẹ mày một ông ba sau đi. Bằng không lỡ như đợi lúc mẹ mày bị mù mắt như ba tao hiện giờ ấy, tìm một tên nghiện vũ lực, mẹ nó mỗi ngày hai vợ chồng thay phiên nhau đánh cho mày ngày hai bữa, mày chẳng phải thành cải thìa?
r: Tao có học Tán thủ.
bingbang:......
Kiệt ca xã hội: Ha ha ha ha, mày cùng người không giống nhau đâu, Tiểu Nhiên người ta làm sao có thể giống mày được? Cười chết ta ha ha ha ha!
bingbang: Hiện tại đi học chút võ thuật phòng thân còn kịp không? QAQ
Thoát khỏi nhóm chat trên mạng, Mạnh Dục Nhiên thả người nằm ngửa ở trên giường.
Tuy rằng Lý Việt Bân rất không đáng tin cậy, nhưng mà nó nói như vậy lại thật ra làm cho Mạnh Dục Nhiên cũng dâng lên ý thức về nguy cơ.
Mẹ nó hiện tại mới 33......
Loại tuổi này, trong mắt thiếu niên như nó, tất nhiên là "già" muốn sắp rớt răng!
Nó nghiêng mình, lại tưởng tượng.
Năm đó bà ngoại nó còn không phải hơn ba mươi tuổi lại kết hôn cùng ông ngoại, có thể thấy được tuổi không là vấn đề.
Người nếu có ý nghĩ tìm một nửa kia, 5-60 tuổi đều có khả năng tái hôn, huống chi mẹ nó mới hơn ba mươi, tính theo thọ mệnh con người thì còn có thể sống đến 5-60 năm.
Người mới sống qua một phần ba của cuộc đời, tương lai thật đúng là khó mà nói.
Chẳng lẽ, thật sự mẹ nó phải tìm ba sau cho bọn nó sao?
Tưởng tượng một chút, tương lai nếu cái tên họ Lục kia làm ba sau của nó, không chỉ ở trong nhà bọn nó, còn mỗi ngày giành ăn với tụi nó......
Nhưng quan trọng nhất chính là, hắn còn tranh đoạt mẹ với bọn nó nữa nha!
Ngày hôm sau, biểu tình Mạnh Dục Nhiên uể oải từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Lâm Y Y lại thấy một trận đau lòng.
Lại là đang đắp mặt nạ, còn nhét một trái quýt vào trong cặp sách cho nó: "Tối hôm qua lại thức đêm ngồi học bài đúng không ? Thành tích của con tốt như vậy rồi còn cố gắng hết sức học hành nghiêm chỉnh, con trai mẹ giỏi quá! Lại đây, có quầng thâm mắt là phải ăn nhiều quýt bổ sung vitamin C, mẹ cho con ba trái quýt luôn nè."
Ba trái quýt cuối cùng cũng không lọt vào trong bụng nó.
Vừa đến trường học đã bị ba thằng kia cưỡng chế đoạt đi rồi.
Chỉ có Tạ Ninh còn có chút lương tâm, chia lại cho nó hai múi......
Cùng ngày, Cố Thừa Di tiên sinh đi câu cá trở về, còn mang theo hai cái đuôi nhỏ.
Lục Tầm đối diện với ánh mặt lạnh lùng của thiếu niên nhìn lại đây, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Nhiên, mấy ngày không gặp ~"
Phía sau hắn, một thiếu niên vẻ mặt cũng không biểu tình mặc một cái áo thun trắng sạch sẽ, đôi tay cắm trong túi quần, không rên một tiếng.
Hai thiếu niên mặt đối mặt gặp nhau, đều sửng sốt.
Nhưng chỉ một chút thôi, một đứa thì đem mặt xoay hướng một bên, một đứa cũng hoàn toàn không phản ứng đối phương, xoay người trở về phòng mình.
Lục Tầm trong chốc lát nhìn bóng dáng Mạnh Dục Nhiên đi vào trong, trong chốc lát lại nhìn thằng cháu trai nhà mình, lông mày nhíu lại thành một đường thẳng.
Lần gặp mặt đầu tiên của hai thằng nhóc này thật sự không để lại ấn tượng tốt nha......
Hắn sờ sờ cằm.
Lâm Y Y nhìn thấy cháu trai hắn đến còn rất cao hứng: "A Triết cũng tới rồi? Đây là lần đầu tiên A Triết đến nhà của chúng ta làm khách, đừng khách khí, chờ lát nữa dì làm bánh pudding cho con ăn được không?"
Lục Minh Triết nhíu nhíu mày, nhịn xuống không nói chuyện nó không thích ăn pudding.
Tại nó cảm thấy nói xong sẽ hối hận......
Người phụ nữ này tài năng nấu nướng cùng làm đồ ngọt đều không tệ lắm.
Bỗng dưng, tầm mắt nó liền nhìn đến một cô bé gái đang đứng trên thang lầu.
Mái tóc hơi cong cong của Mạnh San San rũ ở bên người, trên người mặc một cái đầm chiffon màu trắng, bên ngoài lại khoác cái áo choàng ngắn bằng vải dệt màu vàng mỏng, thoạt nhìn tinh xảo như một con búp bê Tây Dương.
Con bé nhìn nhìn anh trai nhỏ xa lạ này, sau đó ngọt ngào kêu một tiếng, "Lục thúc thúc".
Lục Tầm cũng rất thích con bé.
Vừa đáp lời vừa bế con bé lên: "Lại đây, San San, đây là cháu trai của Lục thúc thúc, tên là Lục Minh Triết, con có thể kêu nó anh A Triết ca ca."
Lục Minh Triết?!
Là nam chủ trong quyển tiểu thuyết kia, người làm hại Mạnh Dục Nhiên cùng Mạnh San San thảm như vậy?