Chương 33

Mạnh Dục Nhiên ngay từ đầu gửi trọn niềm tin cho ông ngoại nó nhiều bao nhiêu, hiện tại liền có bao nhiêu thất vọng.

Nó bần thần nhìn cá trong thùng nước......

Thôi được rồi, mặc kệ lớn nhỏ thế nào, tốt xấu gì ở đây cũng coi như được ba con cá!

Tuy rằng so với lúc trước ông ngoại câu cá như được mùa, hôm nay trạng thái kém hơn nhiều, bất quá cũng có thể là do hôm nay người đi câu cá quá nhiều, nên mấy con cá gần khu vực này cũng không được bao nhiêu.

Nó ôm ý tưởng này, nhìn đến cái thùng nước bên cạnh Lục tiên sinh ở xa xa.

Trong thùng nước bên cạnh hắn ta không biết bên trong chứa cái gì mà đang không ngừng quay cuồng văng nước đùng đùng, thoạt nhìn tình cảnh rất là khí thế......

So sánh với ba con cá nhỏ xíu trong thùng của ông ngoại đều yên tĩnh đến mức như gà lên chuồng, ngay cả cái bọt nước cũng không thèm quấy lên.

Không......

Chúng nó vẫn phun ra mấy bọt nước nhỏ nhỏ nga.

Giờ khắc này, Mạnh Dục Nhiên bỗng nhiên trùng hợp nảy ra cái dự cảm không tốt lắm giống như ông ngoại nó!

Không nghĩ tới, Cố Thừa Di tiên sinh đang ngầm bực bản thân mình lúc cơm trưa còn đứng lắm miệng.

Chuyện này cũng không đến nỗi lòi ra ......

Khí tiết tuổi già khó giữ được a!

Tiểu Lục người ta là thành viên hiệp hội câu cá, hắn còn đạt không ít giải thưởng trong mấy cuộc thi câu cá của tỉnh, người câu cá nghiệp dư như ông đây, sao có thể so sánh với tiểu Lục chứ?

Mấy lần trước mỗi khi câu cá đem thùng thung cá trở về cũng là do tiểu Lục dẫn đầu cho ông......

Lâm Bình nữ sĩ nhà ông không đồng ý cho ông đi câu cá, mỗi lần len lén đi được, khi trở về đều muốn lấy điểm một chút, ông đều nhận cá mà mấy người trong nhóm câu cá cho ông, cũng để cho Lâm Bình nữ sĩ nhìn xem, ông vẫn rất có thiên phú trong phương diện này, nếu không đi câu cá nữa, vậy chẳng phải là lãng phí một tài năng như vậy sao?

Chỉ là ngàn tính vạn tính, lại không tính đến thằng cháu ngoại ngốc nghếch này của hắn lại đi cá cược với tiểu Lục.

Còn có thể trùng hợp hơn thế này hay không?

Tưởng tượng đến bị thằng cháu ngoại nhà mình trong lúc vô ý hố cho một vố, ông liền thấy đầu óc đến ruột gan đều đau.

Lúc này, Lục Tầm đã đứng lên, tay xách theo thùng nước của hắn đi lại đây.

Mắt thấy người đàn ông đó càng đi càng gần, trên tay hắn xách theo cái thùng cũng càng ngày càng làm người tò mò.

Khoảng cách càng thu ngắn lại, thanh âm bùm bùm trong cái thùng kia lại càng ngày càng vang.

"Ping" một cái, hắn đặt thùng nước tới trước mặt hai ông cháu Cố tiên sinh.

Chung quanh, có mấy người câu cá tò mò cũng nhịn không được duỗi cổ đi xem.

Chỉ thấy trong thùng có bảy tám con cá lớn, đang lắc đầu vẫy đuôi, mỗi cái đầu thôi đã to hơn ba con cá của Cố tiên sinh cộng lại, còn đang quẫy đùng đùng trong thùng nước đầy tràn, làm người thời khắc lo lắng chúng nó sẽ nhảy ra khỏi thùng nước bất cứ lúc nào, như dùng sinh mệnh chứng minh cho chuyện chúng nó tràn đầy sinh lực vậy.

Đừng nói hai ông cháu Cố Thừa Di, cả mấy lão tiên sinh câu cá khác đều nhịn không được nha.

"Trong cái hồ này còn có cá lớn như vậy sao?"

Lục Tầm cong môi, cười cười: "Làm sao lại không có? Vừa rồi bắt được mấy con mà nhỏ quá, nên tôi cũng thả lại hồ rồi, chỉ để lại mấy con lớn này thôi, khẳng định đủ chúng ta ăn."

Mạnh Dục Nhiên: "......"

Cố Thừa Di tiên sinh đã không đành lòng nhìn tiếp.

Ông len lén liếc liếc cháu ngoại một cái, ho nhẹ một tiếng, lặng lẽ hỏi: "Lúc nãy con đánh cược gì với chú Lục vậy?"

Mạnh Dục Nhiên hừ nhẹ một tiếng, im lặng.

Cái tên họ Lục này khi nói muốn đánh cược với nó, nó liền cảnh giác lên.

Lúc trước còn nhìn lén mẹ nó, đừng tưởng rằng nó không phát hiện!

Nó sở dĩ đồng ý, cũng một phần vì tin tưởng ông ngoại nó trong phương diện câu cá này, còn một phần khác chính là......

"Nếu tôi thắng, chú không được tới gần chúng tôi trong phạm vi mười mét".

Lục Tầm không chút hoang mang gật gật đầu, sau đó liền nói: "Vậy nếu chú thắng......"

"Con phải cho chú phương thức liên lạc với con."

Mạnh Dục Nhiên:????

Ánh mắt thiếu niên nhìn Lục Tầm đã từ "Sắc lang" biến thành "Bệnh tâm thần"......

"Làm sao ? Không dám?" Lục Tầm vẫn dùng phép khích tướng kích nói.

Mạnh Dục Nhiên vốn dĩ còn tưởng rằng cái tên này đang mơ ước mẹ nó......

Đương nhiên, mẹ nó cái gì cũng tốt, sẽ có người thích cũng bình thường.

Hiện tại nó có chút không chắc người này muốn làm gì.

Đánh cược nhưng lại muốn thắng được phương thức liên lạc với nó sao?

Sợ không phải là có bệnh đi!

"Đánh cược thì đánh cược!"

Khí phách thiếu niên phát huy hiệu quả ngay lúc này.

Lục Tầm thấy thằng bé quả nhiên không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng, nhịn không được cười thầm.

Sau đó, liền xuất hiện kết quả này.

Lục Tầm nhìn gương mặt bình tĩnh của thiếu niên, phát hiện một tia da nẻ......

Cái thằng nhóc này làm sao lại có biểu cảm như thế chứ!

"Đa tạ."

Hắn cố ý nói: "Anh bạn nhỏ."

Mạnh Dục Nhiên quả nhiên không cao hứng, lẩm bẩm: "Ai là anh bạn nhỏ chứ!."

Hiện tại, đến bây giờ nó mới ngờ ngợ nhận ra.

Đối phương rõ ràng là đào hố cho nó nhảy mà!

Ông ngoại nó mỗi ngày đều cùng bạn bè của câu lạc bộ câu cá cùng nhau đi câu, kỹ thuật của ông như thế nào, những người khác có thể không biết sao?

Cái tên họ Lục này khẳng định cũng biết!

Hiện tại, nó thật sự hoài nghi đống cá mà ông ngoại nó mỗi ngày đều đem về nhà căn bản không phải cá do chính ông câu ( thiếu niên, cậu biết chân tướng rồi! ).

Như vậy liền dễ hiểu ngay......

"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua."

Nó móc di động từ trong túi quần ra.

Lục Tầm cũng móc di động ra, một bên hỏi: "Con có nghe nói tới công ty giải trí Thịnh Thế chưa ?"

"Hình như công ty giải trí Thịnh Thế có một cái ứng dụng livestream gọi là Áp Hành ấy, con có tài khoản Áp Hành không ? Chú thêm con vào tài khoản của chú nhé."

Động tác đang chọc chọc di động của Mạnh Dục Nhiên lập tức ngừng lại, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nhìn thấy một nụ cười như giấu không ít dao găm nha.

"Cái gì, đừng nói lôi kéo tôi xem livestream của chú......"

Lục Tầm cười tủm tỉm: "Chú làm việc ở công ty giải trí Thịnh Thế mà, phải vậy mới có thể theo sát tin tức ngoài lề chớ, con có tài khoản Áp Hành hay không?"

Cuối cùng, Lục Tầm thành công mà thêm một cái tên là "Bạo quân" thành bạn tốt.

Nhìn thấy Mạnh Dục Nhiên khi trở về còn rầu rĩ không vui, bước chân thật sâu, hận không thể dẫm ra mấy cái hố to trên cỏ, Lục Tầm cao hứng cất điện thoại lại vào trong túi quần.

Lúc này, thanh âm của một ông lão khinh phiêu phiêu lọt vào lỗ tai hắn: "Người thì già đầu như vậy rồi, còn đi ăn hϊếp con nít nga."

Giao tình của Lục Tầm cùng ông lão này cũng không cạn.

Ông lão này họ Vương, sở hữu một hệ thống chiếu phim bao gồm 59 rạp trên toàn bộ cả nước, chỉ là ở Nam Thành này cũng có hai rạp chiếu phim rất được ưa chuộng.

Người làm ngành giải trí giống như bọn họ, khẳng định phải giai tiếp nhiều với những người kinh doanh mảng khác, đừng nói đến làm cùng ngành lại phải càng có quan hệ chặt chẽ.

Hơn nữa Vương lão gia và ba của hắn tới lui với nhau cũng tương đối nhiều, ngay cả bản thân hắn đôi khi gặp mặt cũng phải gọi một tiếng "Thế thúc"..

Lục Tầm vẫn rất thực tôn kính ông lão.

Nghe vậy, hắn liền nhẹ nhàng cười thanh: "Thằng nhóc đó hình như cũng cùng một tuổi với A Triết, nhìn thấy nó liền nhịn không được muốn chọc nó một chút."

Rõ ràng bộ dáng vẫn còn là một thiếu niên, còn ra vẻ lão thành, làm bộ như mình đã là người lớn rồi ấy......

Điểm này thật ra giống y đúc như A Triết nhà hắn.

Cái tên nhóc Mạnh Dục Nhiên này, thoạt nhìn thấy có vẻ lặng không nói một tiếng, kỳ thật, phần ngông cuồng, kiệt ngạo thật sự của thằng bé đều được nó che giấu bên trong.

"Con cũng không biết vì cái gì, chỉ là cảm thấy nó rất thú vị, đặc biệt là lúc chọc cho nó bị mất kiểm soát ấy, Thế thúc không cảm thấy vậy sao?"

Vương lão gia: "......"

Ta không cảm thấy thật mà!

Thấy Mạnh Dục Nhiên trở về, Lâm Y Y liền đem một con cá nướng đã nướng xong, bọc vào trong một lớp giấy bạc, luôn đặt ở bên rìa giá nướng còn nóng hổi đưa cho nó.

Bạn nhỏ Mạnh San San cũng ngoan ngoãn đưa đôi đũa cho anh trai mình.

Nhưng mà lúc này, ngay cả cá nướng thơm ngào ngạt đều không cứu được hứng thú ăn uống của nó.

"Làm sao vậy ?"

Lâm Y Y nhìn sắc mặt xụ xuống một đống của thằng nhãi con nhà mình, thật cẩn thận hỏi: "Mẹ thấy nãy giờ con với Lục tiên sinh chơi với nhau vui lắm mà, làm sao mới một chút mà bây giờ tâm tình lại không tốt vậy?"

Cô quả thực không phải là người có tài ăn nói, nói ra liền nói ngay chỗ dở.

Thiếu niên trả lại cho cô một khuôn mặt bất đắc dĩ: "Ai chơi với ổng vui chứ?"

"Được, được, được, con nói cái gì cũng đúng."

Mấy đứa nhỏ tuổi tính tình chính là như vậy, âm tình bất định, cô chắc chắn lý giải.

Mạnh Dục Nhiên: "......"

Tai sao mỗi lần nói chuyện với người lớn đều cảm thấy khó khăn thế này chứ ?

Lúc chạng vạng, nhóm câu cá mới tập thể thu cần, chuẩn bị về nhà cơm nước, hơn nữa còn kiểm tra lại cá trong thùng, nhỏ quá thì thả lại trong hồ, mấy con lớn thì chọn một hai con mang về, còn lại đều cho Cố Thừa Di.

Nhưng chính là, bọn họ cũng không có kỹ thuật cao như tiểu Lục, vận khí cũng không tốt như hắn, nên cá cũng chưa câu được con nào bự như hắn câu......

Cố tiên sinh lại một lần nữa "thắng lợi trở về", vô cùng cao hứng đi về phía mẹ con Lâm Y Y.

Lâm Y Y, Mạnh Dục Nhiên cùng Mạnh San San lúc này đã hạ giá nướng BBQ xuống và thu dọn gọn gàng xong, quay đầu nhìn về phía ông với biểu cảm một lời khó nói hết.

Hoá ra mỗi ngày ông mang nhiều chiến lợi phẩm như vậy về nhà, cũng không phải tất cả đều do ông câu được nhỉ?

Sắc mặt Mạnh Dục Nhiên vẫn chưa thể tốt lên được.

Nếu nó sớm biết được mấy chuyện thành quả câu cá của ông ngoại nó là như thế này......

Nó có thể dại dột đi đánh cược với tên họ Lục kia sao?

"Hôm nay thu hoạch nhiều ghê nha."

Lục tiên sinh thập phần không tự giác cảm thán nói.

Lâm Y Y & Mạnh Dục Nhiên: "......"

Hai thùng cá, trong đó một thùng vẫn là do Lục Tầm cho, tràn đầy, ăn hai cái cuối tuần không chừng cũng ăn không hết......

Trưa ngày hôm sau, Cố tiên sinh sau khi hẹn với đám bạn câu cá xong, xách cần câu bước ra cửa liền gặp phải Lâm Y Y.

Lâm Y Y nhìn ngư cụ và thùng nước trong tay ông, vẻ mặt hiểu rõ.

Nhưng thật ra Cố tiên sinh khi nhìn thấy cô, hơi kinh ngạc một chút, ném xuống một câu: "Ta, hôm nay ta nói với người ta là đi câu không mang theo người nhà, ta đi, đi đây!"

Sau đó vèo mà một chút đi nhanh ra cửa giống như đang chạy trốn, làm như có chó đang đuổi theo phía sau ông không bằng!.

Lâm Y Y: "......"

Cô cũng không muốn đi được không!

Mạnh Dục Nhiên sau khi về nhà, mấy ngày đầu còn vì chuyện cá cược mà khó chịu không vui.

Mãi đến khi nó phát hiện, tuy rằng cái tên họ Lục kia thêm nó thành bạn tốt, nhưng cũng chưa từng nhắn bất cứ cái tin nào, giống như đá chìm xuống đáy biển, nửa tin tức cũng không, rất giống một bạn tốt cương thi, vĩnh viễn màu đen ngồi xổm phía dưới một loạt bạn tốt, trước nay chưa gặp hắn online lần nào......

Thôi cũng được đi, không chừng người này đầu óc thật sự có hố!