Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Làm Cá Thiếp Thất Hằng Ngày Nhàn Rỗi

Chương 9: Xuyên qua

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trở thành hậu phi, vậy thì chứng tỏ bất kể là hài tử của ai đều có thể nghĩ tới ngai vàng tối cao kia.

Ngày xưa những khuê trung mật hữu từng trốn trong cung bắt đầu đâm chém nhau. Sau khi Tĩnh Vương đăng cơ, gió tanh mưa máu trong hậu cung chưa bao giờ dừng lại.

Lúc Y Linh Huyên ở vương phủ đã tích lũy được rất nhiều mối quan hệ, sau đó bắt đầu ra tay, gϊếŧ hết phi tử này đến phi tử khác thậm chí hoàng hậu cũng bị nàng ta kéo xuống ngựa.

Lúc này vị trí hậu cung còn trống, lúc bấy giờ hai người có tư cách nhất là Lí Vũ Vi và Y Linh Huyên vì cả hai đều có nhi tử.

Trong tình huống như thế thì vào một ngày nọ, nhi tử của Lí Vũ Vi ngã vào hồ nước lạnh lẽo.

Mà kẻ chủ mưu đằng sau tất cả những chuyện này là Y Linh Huyên. Nàng ta không chỉ muốn trở thành hoàng hậu mà còn muốn xoá bỏ hết mọi trở ngại cho nhi tử của mình.

Cơ thể lạnh lẽo của nhi tử dường như vẫn nằm trong vòng tay của nàng ta, nỗi hận thù trong lòng Lí Vũ Vi vĩnh viễn không thể dập tắt được.

Lí Vũ Vi báo thù và bắt đầu liều mạng trả thù nhưng khi đó Y Linh Huyên đã ngồi lên ngai vàng của hoàng hậu, hoàng đế và các quan đại thần khác ở tiền triều, hậu cung đều hộ giá hộ tống nàng ta.

Lí Vũ Vi hoàn toàn không thể làm gì được, cuối cùng nàng ta muốn chết cùng với Y Linh Huyên nhưng cuối cùng nàng ta chỉ có thể tuyệt vọng chết trong lửa cùng với sự giận dữ và hận thù.

Ngày hôm đó là ngày giỗ thứ ba của nhi tử nàng ta.

Lí Vũ Vi không ngờ ông trời sẽ cho nàng ta cơ hội làm lại lần nữa, Lí Vũ Vi không chỉ muốn trả thù.

Nàng ta còn muốn cho Y Linh Huyên nếm thử tất cả những gì nàng ta đã chịu đựng ở kiếp trước.

"Y Linh Huyên, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi. Ta thực sự rất nhớ ngươi!"

Doãn Châu.

Trong hậu viện của tri phủ Doãn Châu, trên chiếc giường lớn bằng gỗ sưa, một nữ tử có tướng mạo xinh đẹp có thể gọi là phong hoa tuyệt đại chậm rãi mở mắt ra.

"Tiểu thư! Tiểu thư, người tỉnh rồi! Mau, đi báo cho lão gia phu nhân là tiểu thư tỉnh rồi!"

Nữ tử trên giường hơi sửng sốt sau đó vội vàng ôm đầu rít lên một tia khí lạnh.

Nửa ngày sau, người này cuối cùng cũng hiểu ra tình huống hiện tại.

"Ta không phải đang mơ phải không? Ta thực sự xuyên qua rồi? Còn xuyên vào bên trong một cuốn tiểu thuyết?" Y Linh Huyên nằm trên giường trong mắt lộ ra tia mê mang.

Y Linh Huyên vừa mới gặp phụ mẫu của nguyên chủ lại từ trong miệng tiểu nha hoàn nắm được một ít tin tức, sau đó nàng ta xác định bản thân đã xuyên qua một cuốn tiểu thuyết mà nàng ta vừa mới đọc xong.

Tên cuốn tiểu thuyết là [Ép buộc hoàng đế ngang ngược cưng chiều.]

Mà thân thể này của nàng ta cũng không phải nữ chủ, cũng không phải bia đỡ đạn mà là mẫu thân của nam chủ.

Một mẫu thân chết sớm.

Trong tiểu thuyết đại khái đã nói qua một số đoạn về mẫu thân chết sớm của vị hoàng đế này.

Lúc trước Tĩnh Vương vẫn còn là hoàng tử đã đến đây để kiểm soát lũ lụt và vì lý do nào đó mà hắn và Y Linh Huyên trải qua một lần xuân phong.

Mà lúc này, Y Linh Huyên đã có nam tử mà nàng ta ngưỡng mộ nhưng lại thất thân với Tĩnh Vương nên chỉ có thể từ biệt tình lang cũ và trở thành thị thϊếp của Tĩnh Vương.

Sau khi cùng Tĩnh Vương trở về phủ, Y Linh Huyên luôn không vui nhưng vì vẻ ngoài của nàng ta nên Tĩnh Vương chưa bao giờ đối xử tệ bạc với nàng ta.

Cứ như vậy không lâu sau, Y Linh Huyên có thai nhưng nàng ta vẫn không ngừng nghĩ đến tình lang cũ. Sau khi biết tình lang đã thành thân với người khác, lòng nàng ta như tro tàn nên sau khi sinh một cặp thai long phượng thì lập tức buông tay nhân gian.

Cuối cùng cặp thai long phượng được một thϊếp thất họ Lý nuôi dưỡng.

Lúc đầu, vị thϊếp thất họ Lý này rất yêu quý hai hài tử chỉ là về sau vị thϊếp thất họ Lý này cũng có hài tử của mình.

Vị thϊếp thất họ Lý dần dần ít quan tâm đến cặp thai long phượng nên trái tim của hài tử nhỏ dần trở nên méo mó vì phụ mẫu không yêu thương.

Sau này khi Tĩnh Vương lên ngôi, đứa nhỏ này đã chịu đựng hơn mười năm, cuối cùng cũng trổ hết tài năng trở thành hoàng đế kế tiếp.

Sau khi nhớ lại một số đoạn văn trong tiểu thuyết, đôi mắt của Y Linh Huyên càng ngày càng sáng.

"Ông trời cho phép ta xuyên tới đây còn cho ta thân phận như vậy, không phải muốn ta trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này sao? Nếu ta đã tiếp nhận cơ thể này thì đây là của ta, ta sẽ cùng Tĩnh Vương trở về phủ, sau đó trở thành hoàng hậu nuôi dạy con cái thật tốt để nó không trở thành một bạo quân độc đoán, ta sẽ dùng tình thương của mẫu thân làm nam chủ ấm áp."

Y Linh Huyên cảm thấy nóng lòng. Nàng ta đến từ thời hiện đại và biết nhiều điều mà thời cổ đại không có. Hơn nữa, nàng ta còn học vật lý nên biết cách chế tạo ra nhiều thứ.

Thời cổ đại, Y Linh Huyên cảm thấy mình rất có tư cách trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.

Một đêm này, Y Linh Huyên đang suy nghĩ về con đường tương lai của mình nên đi như thế nào, làm cách nào đến gần Tĩnh Vương sau đó có thai long phượng.

Mà lúc này Trương Tích Niên đang ở hậu viện của vương phủ xa xôi không hề hay biết, chẳng bao lâu nữa Tĩnh Vương sẽ dẫn về một người đồng hương của nàng.

"Hai ngày nay trong phủ hình như có chuyện gì đó không thích hợp, chủ tử có muốn Nguyên Bảo ra ngoài dò xét không?" Giữa trưa Ngọc Thư cầm đồ ăn trở về nói với Trương Tích Niên.

Trương Tích Niên vội vàng hỏi Ngọc Thư đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại nói như vậy.

Ngọc Thư lắc đầu: “Cụ thể nô tỳ cũng không biết nhưng tóm lại nô tỳ ở thiện phòng nghe được hình như Liễu trắc phi đã xảy ra chuyện.”

Trương Tích Niên ừ một tiếng lập tức kêu Nguyên Bảo đi hỏi thăm một chút.

Nguyên Bảo có một người bạn tốt hầu hạ bên cạnh vương gia, chắc chắn không đơn giản như vậy, nhất định phải biết nhiều hơn những người khác mới được.

Sau khi lấy một ít bạc cho Nguyên Bảo, nhìn hà bao sắp trống rỗng của mình, Trương Tích Niên thở dài một hơi.

Nguyên chủ ở trong cung nhiều năm như vậy nhưng chỉ tích góp được hơn một trăm lượng bạc, trong thời gian này đã dùng không ít.

Nàng chỉ là một thị thϊếp, mỗi tháng chỉ có hai mươi lượng bạc, muốn ăn ngon thì nhất định phải thưởng cho thiện phòng ở bên kia. Hơn nữa lại để cho Nguyên Bảo đi hỏi thăm tin tức nên hiện tại Trương Tích Niên nghèo đến mức sắp ăn đất rồi.

"Ngọc Thư à! Chủ tử của ngươi không có tiền! Ngươi nói ta có thể làm cái gì đó kiếm tiền không? Ta thêu thùa có được không?" Trong tay Trương Tích Niên không có tiền nên lòng rất hoảng nên chỉ có thể hỏi Ngọc Thư, biện pháp này có thể làm được hay không.

Ngọc Thư gật đầu: “Có thể nha, lúc trước nô tỳ hầu hạ mấy vị thị thϊếp cũng lén lút mua đồ thêu. Nô tỳ còn biết chưởng quỹ của Trân Tú các.”

"Thật là một mối quan hệ tốt! Ngọc Thư, ngươi đi ra ngoài mua một ít kim bạc tốt về đi, để ta cho ngươi xem tài nghệ của ta." Trương Tích Niên vội vàng nói.

Ngọc Thư lĩnh mệnh rời đi.

Trương Tích Niên có chút bản lĩnh vẽ tranh cộng với tay nghề của nguyên chủ, nàng chắc chắn có thể kiếm sống bằng nghề thêu.

Nhưng đây không phải là biện pháp tốt nhất, chờ sau khi Tĩnh Vương trở về, Trương Tích Niên vẫn phải hỏi Tĩnh Vương một ít tiền tiêu vặt.

Com nước xong Trương Tích Niên nhờ người lấy một cục than tới, dùng dao mài nó, sau đó tìm một mảnh vải thêu không tệ do vương phi ban thưởng bắt đầu vẽ hoa văn lên đó.

Trương Tích Niên định thêu một tấm bình phong nên tạm thời dùng bốn họa tiết mai lan trúc cúc này.

Chờ Ngọc Thư mua đồ về, Trương Tích Niên đã vẽ xong mai và lan.

Ngọc Thư nhìn thấy bút chì bằng than mới lạ, lại nhìn bức tranh xưa, ánh mắt lập tức sáng lên.

"Chủ tử, bức tranh của người thật đẹp! Hơn nữa với kỹ năng thêu thùa của người nhất định sẽ bán được giá tốt."
« Chương TrướcChương Tiếp »