Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Làm Cá Thiếp Thất Hằng Ngày Nhàn Rỗi

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tĩnh Vương nhìn Trương Tích Niên thỉnh thoảng lại nâng chén trà uống một ngụm, một lúc sau mới nói: "Chỉ cần nàng giữ quy củ, đương nhiên bản vương sẽ không bạc đãi nàng, chắc chắn sẽ để nàng yên ổn sống đến già."

Nữ nhân này rất đơn giản, ánh mắt trong veo, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu toàn bộ. Tĩnh Vương cảm thấy như vậy rất tốt, Trương Tích Niên sẽ giữ quy củ, không nghĩ đến những thứ không thuộc về mình. Vì vậy cho Trương Tích Niên thêm một chút sủng ái cũng không sao.

Tóm lại, trong khoảng thời gian này, Tĩnh Vương cảm thấy mình rất thoải mái khi ở chung với Trương Tích Niên. Trước mặt nàng, hắn không phải vương gia mà chỉ là một người bình thường.

Giữa hai người, ngoại trừ việc lên giường thì cũng không giống một đôi phu thê, mà giống như một đôi bạn thân ăn ý hơn. Loại cảm giác này khiến Tĩnh Vương cảm thấy rất mới mẻ.

Trương Tích Niên nở nụ cười với Tĩnh Vương, gật đầu: "Được, thϊếp chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuân thủ quy củ."

Trương Tích Niên rất đẹp, lúc không cười sẽ mang đến cảm giác nàng rất nhát gan lại luôn tuân theo quy củ, tóm lại không nhìn ra điểm gì đặc biệt. Nhưng khi cười lên, nàng lại như biến thành một người khác. Gương mặt tràn đầy sức sống ấy khiến Tĩnh Vương phải nhìn lâu hơn chút.

Tĩnh Vương đương nhiên sẽ không bạc đãi mình, nên thấy mình vừa động tâm liền kéo Trương Tích Niên vào trong ngực. Đang yên đang lành Trương Tích Niên lại bị ôm vào vòng tay đầy mùi trầm hương khiến nàng không khỏi đỏ mặt.

"Vương gia..." Trương Tích Niên muốn giãy giụa, lại bị Tĩnh Vương đè lại: "Không phải nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?"

Giọng nói vừa trầm thấp lại vừa quyến rũ ở ngay bên tai nàng, khiến Trương Tích Niên lập tức mềm nhũn, ngồi im trong lòng Tĩnh Vương. Ngay khi Tĩnh Vương đang định làm gì đó thì cửa phòng lại bị Vương Phúc An gõ.

"Vương gia, vương phi sai người đến truyền lời, nói đại quận chúa bị phong hàn mời vương gia đi xem một chút."

Không khí ái muội lập tức biến mất, Trương Tích Niên căng thẳng lùi về phía sau, Tĩnh Vương ừ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Kết quả Tĩnh Vương còn chưa ra khỏi viện của Trương Tích Niên, lại có tiểu thái giám chạy tới, nhìn thấy Tĩnh Vương thì lập tức quỳ trên mặt đất: "Vương gia, nhị hoàng tôn bị nhiễm phong hàn, đã sốt đến ngất xỉu rồi. Mấy thái y trong phủ đều bị vương phi gọi đi rồi, ngài mau đến xem nhị hoàng tôn đi!"

Tĩnh Vương đứng tại chỗ, ánh mắt đầy đáng sợ rồi bước ra khỏi viện của Trương Tích Niên. Mãi đến khi Tĩnh Vương rời đi, Trương Tích Niên mới thận trọng ngồi lên giường.

Nàng không biết việc đại quận chúa và nhị hoàng tôn sinh bệnh lần này có phải do sự tranh sủng của vương phi và Liễu trắc phi dẫn đến hay không. Nhưng nàng biết, hậu viện vương phủ hiện tại đang bắt đầu có một ngọn lửa vô danh xuất hiện. Việc duy nhất Trương Tích Niên muốn làm hiện tại chính là co đầu rụt cổ trong viện này, tránh khiến bản thân bị thương.

"Chủ tử, người không sao chứ?" Ngọc Thư đi vào, thấy sắc mặt Trương Tích Niên không tốt lắm, có chút lo lắng hỏi.

Trương Tích Niên lắc đầu, chợt nhớ tới một chuyện: "Gọi Nguyên Bảo vào đi."

"Chủ tử, người tìm Nguyên Bảo có chuyện gì? Người cứ việc phân phó Nguyên Bảo chắc chắn sẽ làm tốt."

Trương Tích Niên nói: "Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn ngươi ra ngoài hỏi thăm chuyện của đại quận chúa và nhị hoàng tôn thôi. Không cần miễn cưỡng, có thể nghe ngóng được thì hỏi thăm, không nghe được thì thôi."

Tuy nàng muốn co đầu rụt cổ ở trong viện này nhưng vẫn phải biết chút tin tức để không bị lạc hậu. Phải biết rằng, đôi khi không thiếu thông tin có thể sẽ hại chết người. Trương Tích Niên bảo Ngọc Thư đưa cho Nguyên Bảo mười lượng bạc để hắn ta ra ngoài nghe ngóng tin tức.

Ngọc Thư thấy Trương Tích Niên vẫn có chút căng thẳng liền an ủi: "Chủ tử, người đừng quá lo lắng, đại quận chúa và nhị hoàng tôn tuổi còn nhỏ nên thường xuyên sinh bệnh. Chuyện như vậy cũng phải xảy ra lần đầu tiên."

"A? Ý ngươi là sao?" Trương Tích Niên thấy Ngọc Thư hình như biết chút gì đó, vội vàng hỏi.

"Trước kia trong phủ chỉ có một vị thế tử, khi đó toàn bộ vương phủ đều bị vương phi quản lý chặt chẽ. Sau khi Liễu trắc phi vào phủ, với dung mạo tuyệt sắc và tính tình hoạt bát của mình nàng ta đã nhanh chóng được vương gia yêu thích. Dần dần địa vị của Liễu trắc phi bắt đầu ngang hàng với vương phi. Sau đó cả vương phi và Liễu trắc phi đều có thai, Liễu trắc phi sinh hạ nhị hoàng tôn trước một tháng, còn vương phi sinh sau một tháng lại sinh ra một nữ nhi. Tuy vừa sinh ra đã được hoàng thượng phong làm quận chúa nhưng dù sao cũng chỉ là nữ hài, tất nhiên không quý giá bằng hoàng tôn. Từ đó về sau, quận chúa và nhị hoàng tôn rất hay bị bệnh. Cứ ba ngày hai bữa là lại bị bệnh một lần, hơn nữa mỗi lần đều là cả hai cùng bệnh. Chuyện tranh đoạt thái y trong phủ xảy ra rất thường xuyên nên mọi người cũng đã quen với việc này rồi."

Trương Tích Niên cũng không biết nên nói gì cho phải. Lợi dụng hài tử để tranh sủng, vương phi và Liễu trắc phi quan tâm đến hài tử của mình như vậy sao? Sự sủng ái của Tĩnh Vương quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức ngay cả hài tử của mình cũng lấy ra để tranh sủng được?

Trương Tích Niên nghĩ mãi không hiểu chỉ đành thở dài. Nếu vương phi và Liễu trắc phi tranh đấu lâu như vậy rồi thì lần này chắc sẽ không giận chó đánh mèo với nàng đâu nhỉ. Một tháng này, Tĩnh Vương cũng chỉ tới chỗ nàng hai lần, Lý Vũ Vi còn nhiều hơn nàng một lần nên chắc nàng vẫn đang an toàn nhỉ.

Chính viện, bên ngoài Tây Sương phòng.

Vương phi nước mắt đầy mặt được Ngô ma ma đỡ lấy, hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt.

"Vương gia! Tại sao Nhu Thục lại phát sốt chứ! Lúc đại phu vừa mới tới, toàn thân con bé vẫn đang co giật! Vương gia, Nhu Thục sẽ không sao đúng chứ?"

Tĩnh Vương đứng trước cửa, sắc mặt âm trầm dọa người liếc nhìn vương phi đang khóc, trong mắt xuất hiện một chút dò xét.

"Vương Phi, tuổi Nhu Thục còn nhỏ nhưng lại hay bị bệnh, nàng thấy thế nào...

Có muốn mời đạo sĩ đến xem không? Liệu có phải do mệnh của Thục Nhi xung khắc với vương phủ, hay do mệnh cách yếu không? Nếu cho con bé xuất phủ, để người khác nuôi dưỡng liệu có thể tốt hơn một chút không?"

Vương phi đang khóc đột nhiên im bặt, không dám tin nhìn Tĩnh Vương: "Vương gia?"

Ngô ma ma và Vương Phúc An lập tức cảm thấy bầu không khí không đúng, thậm chí còn không dám thở mạnh. Tĩnh Vương lạnh nhạt nhìn vương phi: "Bản vương thật sự thương Thục Nhi. Ba năm nay lại thường xuyên ốm đau, mà bản vương chỉ muốn nữ nhi này bình yên sống thêm một thời gian."

"Vương gia, ngài đừng đưa Thục Nhi đi mà. Sau này thϊếp nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thục Nhi, sẽ không để con bé bị bệnh nữa. Thục Nhi còn nhỏ, con bé không thể rời xa thϊếp được!" Vương phi quỳ gối trước mặt Tĩnh Vương, khẩn cầu nói.

Tĩnh Vương xoay người đỡ vương phi lên: "Nếu vậy tạm thời để Thục Nhi ở lại với vương phi vậy. Nhưng bản bản vương hy vọng, chuyện như hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Sau khi nói xong, Tĩnh Vương lại sâu xa nhìn thoáng qua vương phi một chút rồi mới xoay người dẫn Vương Phúc An rời đi. Tĩnh Vương vừa đi, chân vương phi liền mềm nhũn, nếu không có Ngô ma ma kịp thời đỡ thì nàng ta nhất định đã ngã xuống đất rồi.

"Vương phi, người không sao chứ?" Ngô ma ma đau lòng hỏi. Mặt vương phi trắng bệch run rẩy nắm chặt tay Ngô ma ma: "Ma ma, ngài ấy đang cảnh cáo ta! Ngài ấy biết! Ngài ấy biết rồi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »