Chương 15: Mang thai

“Chủ tử, hôm nay thật sự có tin tức lớn, Trần thị thϊếp nàng ta có thai được một tháng, ngày hôm qua vừa mới được thái y chẩn đoán ra.”

Tay Trương Tích Niên cứng đờ, Trần thị thϊếp vào phủ hai năm trước, từ sau khi Tĩnh vương trở về chỉ đến chỗ nàng ta một lần, nhưng không ngờ lại mang thai.

Lúc này khi hậu viện không yên tĩnh, Trần thị thϊếp lại có mang vào lúc này, không biết là tốt hay xấu.

Trương Tích Niên lắc đầu, vừa định tiếp tục thêu hoa, bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt Ngọc Cầm như có điều suy nghĩ.

“Sao vậy?” Trương Tích Niên hỏi nàng ta.

Mấy tháng này ở chung, Trương Tích Niên và ba người Ngọc Thư Ngọc Cầm bọn họ, đã xem như rất thân quen, lúc bình thường nói chuyện phiếm chưa từng có giấu diếm thứ gì.

Ngọc Cầm có hơi không xác định nói: “Nhưng nô tỳ không thể xác định, chỉ là vừa mới nghe Nguyên Bảo nói Trần thị thϊếp có hỉ, đột nhiên nô tỳ nhớ hai ngày nay lúc nô tỳ đến thiện phòng đều chạm mặt với người bên cạnh Lý thị thϊếp, có đôi khi hai người nô tỳ đi chung. Nô tỳ nghe Tiểu Ngụy nói, mấy ngày nay khẩu vị của Lý thị thϊếp thay đổi có hơi lớn, không biết có phải ăn hỏng bụng hay không. Vừa rồi nô tỳ nghe Nguyên Bảo nói như vậy, Lý thị thϊếp sẽ không phải cũng mang thai đấy chứ?"

Trương Tích Niên vừa mới bình tâm tiếp tục thêu hoa, giờ nghe được Ngọc Cầm mang đến tin tức này, lòng khẽ động.

Hiện tại Y Linh Huyên và Liễu trắc phi quậy loạn khắp hậu viện, Trần thị thϊếp mang thai, có lẽ nữ trọng sinh Lý Vũ Vi cũng mang thai.

Như vậy, hậu viện có hai nữ nhân mang thai.

Lý Vũ Vi trọng sinh trở về, nếu nàng ta chọn mang thai vào lúc này, chắc chắn có đạo lý của nàng ta.

Nghĩ vậy, Trương Tích Niên vươn đầu ngón tay tính toán thời kỳ nguy hiểm của nàng, phát hiện ngay vào ba ngày sau.

Nữ nhân ở hậu viện tụ tập mang thai, nhất định có thể phân tán tầm mắt không ít người, tỷ lệ an toàn sinh con sẽ tăng lên rất nhiều.

Trương Tích Niên rục rịch.

Nàng không có khả năng cả đời này không sinh hài tử, thị thϊếp giống như nàng, tóm lại phải có hài tử bên cạnh.

Bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa đều tụ tập đông đủ ngay lúc này, Trương Tích Niên lập tức quyết định, tháng này phải mang thai hài tử.

“Ngọc Cầm, hai ngày nay đến thiện phòng, chú ý đồ ăn của Lý thị thϊếp nhiều hơn, nhất định phải làm rõ ràng, xem nàng ta có phải thật sự đang mang thai hay không.”

Ngọc Cầm vội vàng gật đầu, thấy đã gần đến giờ buổi tối, không thêu hoa, cầm hộp cơm ra cửa chờ.

Nguyên Bảo đi xuống nhìn giám sát Hạ Hà, đây là phân phó của Trương Tích Niên, Ngọc Cầm ở đây, thì do Ngọc Cầm giám sát Hạ Hà, Ngọc Cầm không rảnh, thì để Nguyên Bảo giám sát.

Nhìn bóng dáng Hạ Hà bận rộn bên ngoài, Trương Tích Niên cảm thấy muốn tìm lý do đá nàng ta ra khỏi viện.

Một khi nàng mang thai, trong viện phải là người của mình, chỉ có như vậy nàng mới có thể bảo đảm hài tử có thể an toàn ra đời.

Còn có phía Tĩnh vương, nàng phải thể hiện thế yếu của mình vào lúc thích hợp để tranh thủ mượn được thế của Tĩnh vương.

Nếu Tĩnh vương vừa ra tay, Trương Tích Niên nhất định có thể sinh hạ hài tử thuận lợi.

Cứ như thế đợi hai ngày, Ngọc Cầm một ngày ba bữa chạm mặt với người bên cạnh Lý Vũ Vi, rốt cuộc có thể xác định Lý Vũ Vi thật sự mang thai.

Sau khi xác định, Trương Tích Niên bắt đầu lên kế hoạch, nàng lấy y phục mình đã làm xong để Nguyên Bảo len lén đưa cho Vương Phúc An, để cho hắn ta đưa cho Tĩnh vương, nói đây là tạ lễ lần trước.

Lần này Trương Tích Niên làm y phục bỏ ra rất nhiều công sức, trên thường phục màu đen, thêu một con Đạp Hỏa Kỳ Lân sống động uy phong lẫm liệt.

Quả nhiên đúng như dự đoán của Trương Tích Niên, buổi sáng Trương Tích Niên đưa y phục đến, buổi chiều Tĩnh vương đã đến.

Hơn nữa còn mặc y phục của nàng làm trên người.

Trương Tích Niên không thể không tán thưởng một câu, Tĩnh vương lớn lên rất đẹp, phối hợp với bộ y phục này càng làm nổi bật dáng người cao ngất của hắn, khí phách phi thường.

“Vương gia mặc bộ y phục này rất đẹp.” Trương Tích Niên đi hai vòng quanh Tĩnh vương, vừa cười vừa nói.

Tĩnh vương ừ một tiếng: “Tạ lễ Niên Nhi tặng rất vừa ý bổn vương, sau này may thêm vài bộ y phục cho bổn vương.”

Trương Tích Niên bĩu môi, sau đó giơ tay trước mặt Tĩnh vương: "Nô tỳ không cần, Vương gia ngài nhìn xem, vì làm cho ngài một bộ y phục này tay nô tỳ đã ra cái dạng gì rồi. Đây chính là tạ lễ, đương nhiên là kim quý, sao có thể làm mỗi ngày.”

Tĩnh vương gập tay búng đầu Trương Tích Niên một cái: "Đúng là thấy tiền sáng mắt!"

Trương Tích Niên cười khà khà lấy lòng: "Chỗ nào thấy tiền mắt sáng chứ, tuy rằng không làm thường xuyên, nhưng chắc chắn sẽ làm."

Ví dụ như sinh nhật của Vương gia, nhất định nô tỳ sẽ làm một bộ y phục đẹp hơn cho ngài, sau này hàng năm nô tỳ đều may cho ngài một bộ, thế nào?

Năm ngàn lượng bạc, về sau mỗi năm đều có thể có một bộ y phục mới, Tĩnh vương chiếm hời lớn.

Tĩnh vương cười ha ha hai tiếng, kéo Trương Tích Niên qua: “Như thế rất tốt, nàng đã nói như vậy, vậy nàng cần phải nhớ kỹ, về sau hàng năm phải may cho bổn vương một bộ y phục.”

Trương Tích Niên giơ tay ôm lấy eo thon chắc của Tĩnh Vương, gật đầu thật mạnh.

Không khí đã tô đậm đến mức này, hai người đương nhiên không hề lãng phí thời gian, tay nắm tay đi đến gần giường.

Đêm nay Trương Tích Niên cực kỳ nhiệt tình, Tĩnh vương bị nàng ghẹo đỏ mắt, làm phía sau Trương Tích Niên đến ngất đi.

Dường như có hơi (1) thực tủy biết vị, ngày hôm sau Tĩnh vương lại đến tìm Trương Tích Niên.

Trương Tích Niên điên cuồng với hắn thêm một đêm, vào lúc nàng cảm giác sắp chịu không nổi Y Linh Huyên và Liễu trắc phi đồng loạt ra tay gọi người đi.

“Sao Liễu trắc phi và thϊếp Y thị có thể làm như vậy, vốn Vương gia đã nói tối nay sẽ đến chỗ chúng ta, kết quả bị hai người bọn họ cướp đi.”

Ngọc Thư và Ngọc Cầm đều có hơi tức giận bất bình.

Vốn dĩ một tháng, Trương Tích Niên chỉ có thể đến phiên thị tẩm ba lần, tháng này mới thị tẩm hai ngày đã bị hai người bọn họ cướp đi.

Lúc này đây Trương Tích Niên cảm giác eo mỏi chân mềm, bởi vậy phất tay nói: "May mà hai người bọn họ gọi Vương gia đi, nếu không hai người các ngươi phải nhặt xác cho ta!"

Thể lực lên giường của Tĩnh vương cực kỳ tốt, nghe nói hắn thuở nhỏ đã thành thạo tập võ, cưỡi ngựa bắn tên, có một người bạn giường như vậy Trương Tích Niên thật sự cảm thấy ăn không tiêu.

Tuy rằng hai tiểu nha hoàn Ngọc Thư và Ngọc Cầm chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy, vừa nghe Trương Tích Niên nói lời này, cả hai đều đỏ mặt.

Nhớ đến ấn ký đỏ hồng trên người Trương Tích Niên hai ngày qua, hai người cảm thấy Vương gia ra tay thật sự có hơi nặng.

Hai ngày trôi qua, Trương Tích Niên không chịu ra mặt quyến rũ Tĩnh vương đến nữa, thời gian cứ như vậy từng ngày trôi qua.

Chờ mãi đến lúc nguyệt sự vẫn chưa có đến, cuối cùng Trương Tích Niên có thể xác định nàng đã mang thai.

Chuyện này ngoại trừ Ngọc Thư ra thì nàng không nói cho ai biết.

“Chủ tử, chuyện này là thật sao? Ngài thật sự có?” Ngọc Thư bất ngờ nhìn Trương Tích Niên, đôi mắt vẫn dính chặt vào bụng của nàng.

Trương Tích Niên gật đầu: "Xem như tám chín phần mười đi, nhưng có điều bây giờ hài tử vẫn còn nhỏ, không phải lúc có thể nói ra. Ta nhớ rõ ngươi và ta đến nguyệt sự chênh lệch không quá mấy ngày, mấy ngày nay ngươi dùng nguyệt sự của ta để đến.”

Chỉ cần gợi ý, Ngọc Thư hiểu xảy ra chuyện gì, lập tức nói biết.

(1)Ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần , lại muốn tiếp tục làm lần nữa.