Lấy đồ qua, cho Tĩnh vương xem, quả nhiên Trương Tích Niên phát hiện ánh mắt Tĩnh vương nhìn mình càng thêm nhu hòa.
Giày rất vừa chân, Tĩnh vương mang còn đi hai vòng trước mặt Trương Tích Niên, đai lưng cũng mang vào, rồi phối hợp với túi thơm Trương Tích Niên thêu, trên người Tĩnh vương mang đầy đồ Trương Tích Niên tự tay làm.
Tĩnh vương mang giày vừa chân, nhìn đai lưng và túi thơm thêu hoa văn tinh xảo, thậm chí có hơi hoảng hốt.
Nhớ rõ lần trước làm nhiều thứ như vậy cho hắn, chỉ có mẫu phi của hắn.
Nữ nhân hậu viện cũng sẽ may quần áo cho hắn, nhưng đến bây giờ hắn vẫn không để ý, không biết vì sao Trương Tích Niên luôn trao tặng đáy lòng của nàng.
Trương Tích Niên không hề biết, hành động vô tình của mình khiến Tĩnh vương cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không gặp.
Hậu quả của việc tặng lễ, chính là Tĩnh vương ở chỗ Trương Tích Niên ngủ liên tiếp ba đêm.
“Niên Nhi, nàng rất tốt, bổn vương thích, nàng có muốn thứ gì không? Bổn vương đều có thể đáp ứng nàng.”
Hai người vừa mới thở hổn hển kết thúc, Tĩnh vương ôm Trương Tích Niên vào trong ngực mình, nhẹ nhàng hôn da thịt trắng như tuyết của nàng, nhẹ giọng hỏi.
Trương Tích Niên vốn có hơi buồn ngủ, nghe được lời Tĩnh vương nói, tinh thần lập tức tỉnh táo, quay đầu hai mắt sáng ngời nhìn Tĩnh vương.
“Thật ư? Nô tỳ muốn thứ gì cũng được?”
Tĩnh vương nhướng mày: "Đương nhiên là thật, bổn vương chưa bao giờ gạt người.”
Trương Tích Niên lập tức ngồi dậy, vươn ngón tay tính toán cho Tĩnh vương.
"Từ khi nô tỳ vào phủ mới chỉ cầm tiền tiêu hàng tháng của ba tháng, ba tháng chỉ có sáu mươi lượng. Mỗi lần có tiểu thái giám đến truyền lời, nô tỳ muốn thêm một ít ngân tiền, nhỏ chút chỉ hai lượng bạc, lớn chút thì được năm lượng. Còn có đôi khi nô tỳ thèm ăn, sẽ gọi thêm một ít điểm tâm, hoặc gọi một ít đồ ăn nô tỳ thích ăn, phía thiện phòng phải chuẩn bị.Tính toán như vậy, một tháng hai mươi lượng bạc hoàn toàn không đủ tiêu. Vương gia, ngài nói điều kiện gì ngài cũng chấp thuận, vậy ngài cho nô tỳ chút tiền đi! Hiện giờ nô tỳ rất nghèo rất nghèo.”
Đối mặt với đại lãnh đạo của mình, khóc nghèo không hề đáng xấu hổ.
Tĩnh vương vốn cho rằng Trương Tích Niên sẽ cầu thăng vị phân, hay yêu cầu thường xuyên đến gặp nàng như thế, nhưng không ngờ Trương Tích Niên không hề khách khí hỏi hắn lấy bạc thế này.
Chẳng biết vì sao, Tĩnh vương đột nhiên cảm thấy trong lòng có hơi ngột ngạt, luôn cảm giác trong lòng Trương Tích Niên, hắn còn không quan trọng bằng bạc.
Trương Tích Niên nói xong yêu cầu chờ mong nhìn Tĩnh vương.
Đến đây, đến đây, mau dùng ngân phiếu đập ta đi, ta đã chuẩn bị xong rồi! Hai mắt Trương Tích Niên sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Tĩnh vương.
Nhìn dáng vẻ tham tiền của Trương Tích Niên, khóe miệng Tĩnh vương có hơi run rẩy.
“Không được, bổn vương cũng nghèo, bổn vương không có tiền, đổi yêu cầu khác.” Tĩnh vương bỗng nhiên khơi gợi hứng thú muốn trêu chọc Trương Tích Niên.
Trương Tích Niên à một tiếng, giống như có hơi không tin đánh giá Tĩnh vương từ trên xuống dưới.
Trong tay nữ đồng hương xuyên việt của nàng có không ít phương thuốc kiếm tiền, Tĩnh vương không thể nào không có tiền.
Thế này cũng quá keo kiệt, cho chút tiền cũng không muốn, Trương Tích Niên hung hăng oán thầm trong lòng, mắng to Tĩnh vương vài câu vắt cổ chày ra nước.
Không có bạc, cho nô tỳ chút ruộng đất hay cửa hàng cũng được, nô tỳ miễn cưỡng có thể tiếp nhận.” Vẻ mặt Trương Tích Niên ngây ngô nói.
Tĩnh vương suýt nữa phun ra, giơ tay nắm khuôn mặt của Trương Tích Niên: “Nàng thật đúng là dám nghĩ, vừa ruộng đất vừa là cửa hàng, nàng đây muốn lên trời!"
Trương Tích Niên ối một tiếng, kéo tay Tĩnh vương xuống: "Là Vương gia hỏi nô tỳ muốn cái gì mà, nô tỳ nói một câu không đồng ý nói một cái không đồng ý, ngài không đồng ý thì đừng hỏi nô tỳ nữa!”
Nhìn đôi môi đỏ mọng vểnh lên của Trương năm xưa, Tĩnh vương vươn ngón tay điểm lên: "Nàng muốn mấy thứ này không phải không được, nói thế nào cũng phải cho bổn vương chút chỗ tốt chứ.”
Trương Tích Niên lập tức hiểu ám chỉ của Tĩnh vương, mặt lập tức đỏ lên, phỉ nhổ thầm vài câu trong lòng Tĩnh vương là một kẻ bại hoại, sau đó sát gần.
Hồng bị lăn lộn, hai người náo loạn đến hơn nửa đêm, cuối cùng Trương Tích Niên mệt mỏi ngay cả ngón tay cũng không muốn động, đầu nghiêng qua ngủ thϊếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Trương Tích Niên phát hiện một cái hộp gấm ngay bên gối đầu, mở ra nhìn, bên trong có năm ngàn lượng bạc, cộng thêm một thôn trang có một trăm mẫu đất.
Phía dưới khế đất còn đè nặng mấy tờ khế nhân, nghĩ chắc là người quản lý thôn trang, Tĩnh vương thật sự tặng tiền tặng thôn trang cho nàng, ngay cả người quản lý thôn trang cũng an bài tốt cho nàng.
Ông chủ này rất có lực, có tiền đưa thật cho nàng!
Trương Tích Niên bỗng cảm thấy mình đã đi theo một lãnh đạo tốt, kích động có hơi muốn khóc.
Nhìn thấy hai thứ này, Trương Tích Niên lập tức cảm thấy eo mình không đau chân không mềm, vội vàng gọi Ngọc Thư và Ngọc Cầm tới, ba người đếm tiền nhiều lần.
"Chủ tử, Vương gia vậy mà cho người nhiều tiền như vậy, còn tặng cái thôn trang, thật sự quá tốt, cuối cùng chúng ta không cần thêu hoa kiếm tiền!"
Ngọc Cầm thật sự rất vui mừng, Trương Tích Niên có tiền đồ, có nghĩa nàng ta cũng có tiền đồ, chủ tử được sủng ái, nàng ta cũng được lợi.
Lúc này Ngọc Cầm thật sự thấy rất may mắn mình đã chọn trung thành với Trương Tích Niên.
Trong tay có tiền chính là niềm vui, Trương Tích Niên cười khà khà cả buổi, đột nhiên kịp phản ứng, tiền này và thôn trang sẽ không phải đến từ khoản công trong phủ chứ?
Nghĩ đến đây, Trương Tích Niên chẳng những không cảm thấy vui vẻ, còn cảm thấy số tiền này và thôn trang có hơi phỏng tay.
Kinh hồn bạt vía cả buổi, Nguyên Bảo nhìn ra không đúng hỏi, biết được Trương Tích Niên đang lo lắng điều này, không khỏi bật cười.
“Chủ tử sao người nghĩ như thế? Tiền và thôn trang cho ngài đều do là lén lút để cho Vương công công âm thầm đặt mua, đều nợ riêng của Vương gia. Hơn nữa tiền và khế đất của thôn trang đều là lúc trời còn chưa sáng, Vương công công tránh người trong phủ, lặng lẽ đưa tới, không kinh động đến ai.”
Trương Tích Niên nghe Nguyên Bảo giải thích thắc mắc, hạnh phúc trở lại.
Xem ra Tĩnh vương vẫn đặt lời của nàng vào trong lòng, hắn đã thực hiện lời hứa của hắn, không đặt Trương Tích Niên ở nơi đầu sóng ngió.
Giống như một con mèo ăn vụng được cá khô, Trương Tích Niên vui vẻ mấy ngày liên tiếp, tâm trạng đặc biệt tốt, nàng quyết định làm thêm vài thứ tặng cho Tĩnh vương.
Được lợi nhất định phải biết ơn.
Lần này Trương Tích đã tốn rất nhiều công sức, thêu cả tháng, may cho Tĩnh vương một bộ y phục.
Hôm nay y phục được thêu xong, thời tiết rất nóng, trong phòng Trương Tích Niên đã được đặt băng, mỗi ngày phía thiện phòng đều bưng một phần đá bào qua.
Món gọi là chè băng chính là rắc lên một ít mật ong hạnh nhân táo đỏ sơn trà trên mặt băng, có hiệu quả như kem ở hiện đại.
Trương Tích Niên vẫn trải qua cuộc sống cửa lớn không ra hai cửa không bước, mỗi ngày ngoại trừ ăn chính là may y phục cho Tĩnh vương, nhưng một tháng qua, lỗ tai của nàng trước sau vẫn không được nghỉ.
Mỗi ngày Nguyên Bảo đều đi ra ngoài nửa ngày, sau đó mang theo một bụng bát quái, vui vẻ chạy về kể cho Trương Tích Niên.
Hiện tại được sủng ái nhất trong hậu viện chính là Y Linh Huyên, được sủng ái thứ hai chính là Liễu trắc phi.
Tóm lại bây giờ hai người như đang đấu võ đài, biến Tĩnh vương thành (1) hương bột bột, ngươi giành một ngày ta cướp một ngày, khiến cho những nữ nhân khác trong hậu viện rên tiếng oán than dậy đất mỗi ngày.
(1)Tên một loại bánh nổi tiếng của Trung Quốc, cũng có ý chỉ người nổi tiếng, hoặc một cái gì đó đang được có nhu cầu cao.